Hỗn loạn phía sau hai người kéo dài gần hai canh giờ mới bình ổn, Phong Hề Hành vẫn tránh ở trên cây không nhúc nhích.
Ngay từ đầu, Lâm Sơ Vân còn tưởng rằng hắn đánh không lại thứ tồn tại không rõ kia, cho nên mới không có ý cứu người. Nhưng rất nhanh, Lâm Sơ Vân liền nghĩ đến chuyện Tân Trường Phong không nhìn thấy Phong Hề Hành.
Cho nên...... Mấy việc này đều là ảo giác?
Giống như đoán được cục bông này nghĩ cái gì, Phong Hề Hành ngoéo cái đuôi nhỏ đang lộn xộn, thấp giọng nói: "Có thể nói là ảo giác, cũng có thể nói là không."
Chờ đến khi ánh mặt trời chợt phá, tất cả đều trở lại bình thường, vết máu trên mặt đất phảng phất như bị cái gì đó lau qua, từng chút một biến mất ở trước mắt hai người. Ngay cả thi thể của thôn dân vốn nằm la liệt trên đó, cùng với quái vật vẫn luôn ẩn nấp trong bóng tối, cũng đều không thấy đâu.
Phong Hề Hành từ trên cây nhảy xuống, đứng ở cửa thôn khẽ nheo mắt lại.
"Meo........?" Lâm Sơ Vân vẫn không hiểu câu nói kia của tiểu đồ đệ có ý gì.
Phong Hề Hành đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của y, vừa định mở miệng, liền nghe được phía sau hai người truyền đến động tĩnh rất nhỏ, giống như là tiếng bước chân có người đi tới. Phong Hề Hành thuận tay đem mèo nhỏ đẩy vào trong ngực giấu đi.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT