“Sách?” Nghe đến đó Bạch lão gia hơi nhướn đuôi lông mày.
“Vậy ba cháu có bạn bè nào gia cảnh tương đối tốt không?”
Khúc Tiểu Tây khinh thanh tế ngữ*: “Những việc này của ba, cháu cũng không biết.”
*Khinh thanh tế ngữ: lời nói nhỏ nhẹ
Khúc Tiểu Tây bên này bị hỏi tới hỏi lui nhưng vẫn không thu được gì, Bạch lão gia cuối cùng chỉ đành xua xua tay.
Khúc Tiểu Tây rất nhanh đã rời khỏi, Bạch lão gia dựa lên ghế, Khúc thị liền tiến lên hỏi: “Lão gia, ngài xem nó có vẻ không biết thật, nếu giả bộ……”
Bạch lão gia trầm ngâm một chút mới thấp giọng: “Như thế khó mà nói được, chẳng qua khả năng này không quá lớn.”
Nghĩ đến cũng đúng, chuyện quan trọng như vậy nhà ai lại nói cho một đứa con gái? Hơn nữa Khúc gia không phải sinh bệnh lâu ngày để lại di ngôn mà đột nhiên xảy ra chuyện. Di ngôn còn chẳng kịp nói, khi mấy trưởng bối Khúc gia xảy ra chuyện, vợ chồng gã ta chính là người chạy đến đầu tiên. Căn bản không có chuyện nói được gì với anh em Khúc gia.
“Tuy nói khả năng mấy đứa nó biết gì đó không lớn nhưng bà tốn thời gian chút dụ chúng nói thật ra.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play