Tâm phúc dù sao cũng chỉ là người làm. Khúc thị cũng không thực sự để ý nhưng mụ chịu đủ rồi, Khúc Tiểu Tây muốn cái này muốn cái kia liên miên không dứt. Thật sự là đứa phiền toái.
Bà ta nói: “Cô đi về trước.”
Khúc Tiểu Tây: “Vâng ạ.”
Cô ngoan ngoãn phất phất khăn tay nhỏ nói: “Cô đi thong thả.”
Thấy Khúc thị rời đi, Khúc Tiểu Tây hơi hơi nhướn mày thầm nghĩ: Hôm nay độ chịu đựng của Khúc thị với cô lại tăng một ít rồi, xem ra hai ngày này chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra.
Hai anh em Khúc gia cứ thế ở phòng bên cạnh Khúc Tiểu Tây, hai người thấy Khúc thị đi rồi đều chạy tới.
Tri Thư lo lắng hỏi: “Em gái, bà ta có làm khó em không?”
Tiểu Tri Kỳ cũng lo lắng nhìn Khúc Tiểu Tây.
Khúc Tiểu Tây lắc đầu: “Không!”
Tri Thư mũi chân vẽ vòng vòng trên đất thấp giọng: “Chiếc xe hôm nay bọn họ dùng đón chúng ta là của nhà chúng ta!”
Tri Kỳ phồng quai hàm, lông mày nhỏ nhăn thành sâu lông, thân thể bé nhưng dõng dạc nói: “Cô là đồ trứng thối.”
Khúc Tiểu Tây giữ hai người, thấp giọng: “Về sau cái gì không nên nói thì đừng nói.”
Hai người mở to mắt nhìn về phía Khúc Tiểu Tây, Khúc Tiểu Tây ý vị thâm trường: “Tai vách mạch rừng, bọn mình phải cẩn thận.”
Hai bé trai lập tức nghe lời gật đầu.
Khúc Tiểu Tây: “Giờ em có nhiệm vụ cho hai người.”
Tri Thư nhanh miệng: “Em gái, em nói đi!”
Tri Kỳ cũng lanh lẹ ưỡn ngực tỏ vẻ mình cũng có thể.
“Mấy ngày nay em sẽ yêu cầu các loại bánh ngọt, hai người đi theo ra cửa chọn mua.” Khúc Tiểu Tây: “Mỗi một đường đi hai người đều phải nhớ rõ cho em; mỗi một nhà cửa hàng hai người đi qua đều phải hỏi thăm rõ ràng cửa trước cửa sau.”
Tuy rằng trước mắt chỉ có hai người một đứa “Bảy tuổi”, một đứa còn chưa sinh nhật 6 tuổi nhưng Khúc Tiểu Tây không coi họ như đứa bé, cô nắm lấy tay hai người nói: “Chuyện này giao cho hai người nhé!”
Hai bé trai kiên định, đôi mắt lóe lên sự cam đoan: “Anh/ Em nhất định làm tốt!”
Từ đầu đến cuối cô đều không có nghĩ tới bản thân là một người muốn chạy trốn.
Cô vén tay áo, vui vẻ lộ ra gương mặt tươi cười: “Ba anh em bọn mình một lòng!”
“Một lòng!”
Hương thơm lượn lờ khắp nhà.
Khúc thị mặc sườn xám ngồi trước gương, đôi chân lộ ra ngoài. Một nha đầu mặt tròn có bím tóc lớn ngồi quỳ ở mặt đất, trên đầu gối đặt một chân Khúc thị, cô ta nghiêm túc cẩn thận sơn móng chân.
Phía sau Khúc thị còn có một người chuyên chải đầu.
Tay Khúc thị đặt lên đầu gối, ngón tay quyến rũ nâng cao cao lộ ra nhẫn đá quý như muốn khoe khoang.
“Lão gia đâu?”
Con nhỏ nha hoàn đang hầu hạ lập tức mở miệng: “Lão gia bên kia gặp vài người bạn ở Cục trị an, tất cả đang phẩm trà ngắm tranh ở thư phòng.”
Khúc thị khẽ gật đầu thúc giục người chải đầu làm nhanh lên một chút, người kia vội vàng thưa vâng.
Lúc này bà Liễu tiến vào, trong tay nâng lên hai cái hộp lớn nhỏ cung cung kính kính: “Phu nhân, trang sức ngài kêu làm cho biểu tiểu thư đã được đưa tới.”
Khúc thị hơi hơi mỉm cười, gật đầu: “Mở ra cho tôi xem, nếu tay nghề không tốt, tôi sẽ không lấy.”
Bà Liễu lập tức đáp lời: “Ngài đối với biểu tiểu thư thật giống như mẹ ruột yêu thương con gái vậy.”
Bà ta mở nắp hộp ra, bên trong có một vòng tay vàng tinh tế nho nhỏ, được cái đúng kiểu dáng đang lưu hành. Tiếp tục mở hộp phía dưới, vòng cổ vàng bên trong cũng không lớn, may mắn bởi vì là thành phẩm từ cửa hàng trang sức vàng bạc nên tay nghề có tinh tế hơn một ít.
Khúc thị nhíu mày: “Nhìn có hơi nhỏ chút.”
Bà Liễu có thể trở thành tâm phúc của Khúc thị dĩ nhiên hiểu được vài phần ý Khúc thị muốn nói.
Bà ta nhanh nhẩu đáp lời: “Trang sức sao còn phân chia lớn nhỏ? Biểu tiểu thư vóc dáng thon thả, nếu mang đồ quá dày vừa nặng vừa không đẹp. Cứ như vậy mới thể hiện được nét lịch sự tao nhã. Hơn nữa hàng của cửa hàng trang sức cũng không phải những đồ thủ công thô ráp có thể so sánh được.”
Khúc thị hơi hơi xuôi theo một chút: “Nói vậy cũng đúng.”
Người chải đầu cũng phụ họa nói: “Phu nhân hiền lành quá, bọn tôi hầu hạ ngần ấy năm dù không phải hiểu ngài nhất nhưng nếu xét trong Phụng Thiên Thành, ngài chính là người có lòng số một. Người ta phải tu luyện mấy đời mới có phúc khí được làm cháu ngoại gái của ngài.”
Người phụ nữ chải đầu vốn dĩ chuyên kinh doanh từ nữ quyến nội trạch, nói ngọt lại khéo hiểu lòng người nên chỉ với vài câu khen tặng đã khiến Khúc thị cười tươi thật hơn vài phần.
Mụ xua xua tay nói: “Bà đi mời biểu tiểu thư tới đây.”
Không bao lâu sau Khúc Tiểu Tây đã từ bậc thang đi tới, do dinh dưỡng không đủ lại thêm mấy ngày trước rơi xuống nước bệnh một trận khiến khí sắc lại càng kém đi vài phần. Tuy nói đã bồi bổ nhiều ngày nhưng cơ thể mệt mỏi thì làm sao mới ba bốn ngày đã có thể khôi phục đượcnhư ban đầu.
Khúc Tiểu Tây vừa vào cửa, người phụ nữ chải đầu nâng mắt nhìn qua, thấy chỉ là một con nhỏ tóc vàng với khuôn mặt thiếu dinh dưỡng.
Dù vậy trên mặt cô ta cũng không lộ ra điều gì, ngược lại còn khen: “Biểu tiểu thư thật đúng là người có phúc.”
Khúc Tiểu Tây nhìn người phụ nữ chải đầu, cười cười, ngoan ngoãn đi đến chào hỏi: “Cô, ngài kêu cháu đến có chuyện gì sao?”
Tầm mắt cô dừng trên bàn trang điểm.
Khúc thị: “Mau đến xem xem, cô đã làm trang sức cho cháu rồi, nhìn xem có thích hay không?”
Khúc Tiểu Tây hớn hở tiến lên, cô đeo thử vòng cổ và vòng tay, quơ quơ, mỉm cười: “Thích, cảm ơn cô.” Cô vươn tay nhỏ, lại lắc lắc chút: “Mỗi tội hơi nhỏ chút.”
Khúc thị: “……”
Người phụ nữ chải đầu hơi ngừng động tác trên tay, cúi đầu không dám cười.
Khúc Tiểu Tây: “Cô, hôm nay ngài không phải không ra ngoài sao? Như thế nào lại đột nhiên mua về rồi? Cháu còn tưởng phải ngày mai mới có cơ.”
Giọng nói Khúc Tiểu Tây mềm mềm mại mại nhưng lời ra khỏi miệng lại không đúng mực.
Ánh mắt Khúc thị hơi tối, cười nói: “Cô bảo bà Liễu lo liệu……”
Còn chưa nói xong đã bị Khúc Tiểu Tây ngắt lời, cô bày ra khuôn mặt tủi thân buồn khổ nói: “Cô, sao ngài lại có thể làm như vậy?”
Cô hơi hung rồi lại tủi thân: “Cháu đã nói bà Liễu từng đánh chửi bọn cháu, thế mà ngài còn có thể tín nhiệm bà ta như vậy? Bảo sao mấy cái vòng này đều nhỏ vậy. Hóa ra đều do bà ta chọn. Bà ta ghét cháu nên sẽ chọn những cái nhỏ nhất, không tốt nhất sao? Bà ta chính là có ý muốn chia rẽ hai cô cháu chúng ta.”
Nước mắt cô lã chã rơi, lẩm bẩm: “Mấy cái vòng này cháu không lấy nữa. Bà ta chọn chẳng phải thứ gì tốt. Hơn nữa bà ta cả ngày dội bồn cầu dọn bồn cầu bẩn muốn chết, đồ vật bị bàn tay dơ kia cầm vào cháu chẳng thèm.”
Cô la to, còn giả bộ muốn tháo vòng tay xuống nhưng rốt cuộc chỉ làm dáng, cũng không thật sự tháo xuống.
“Cháu gái à!” Khúc thị mở miệng, lông mày nhăn lại, sắc mặt không vui.
Khúc Tiểu Tây mặc kệ vẫn khóc sướt mướt như cũ: “Ngài nói cho cháu chọn những món tốt nhất, thế những đồ này đều là tốt nhất? Gạt người, ngài chỉ lừa cháu!”
Cô càng khóc càng to, giọng nói oán giận cũng lớn hơn nữa: “Năm trước lúc bọn cháu tới, ngài đem trang sức của mẹ con cháu lấy đi bảo quản. Cháu không coi mọi người như người ngoài. Thế mà mọi người lại chuẩn bị trang sức cho cháu toàn những món nhỏ nhất. Ô ô, cháu không gả, cháu không gả nữa…… Mấy người đánh chết cháu luôn đi!”
Khúc Tiểu Tây la lối khóc lóc còn chưa tính, lại còn đứng ở cửa gào lên, tiếng hét cao vút, đừng nói người trong phòng, toàn bộ người trong viện đều có thể nghe rõ ràng.
Khúc thị tức đỏ mặt, mụ nhìn chằm chằm Khúc Tiểu Tây, ánh mắt như muốn muốn ăn thịt người: “Cháu, con bé này… làm gì vậy? Tiểu thư khuê các nào lại ầm ĩ như thế?”
Khúc Tiểu Tây chẳng thèm để ý, giọng không nhỏ đi chút nào: “Cô, cháu luôn coi ngài là người trong nhà, ngài lại dùng trang sức kẻ tiểu nhân đem tới lừa gạt cháu. Ô ô.”
Giọng nói cô càng ngày càng lớn, tiếng không dễ nghe, thư phòng bố trí cùng một sân nên nhiều ít cũng nghe được vài câu. Sắc mặt Bạch lão gia có chút khó coi, lập tức sai người hầu qua hỏi: “Mày qua chỗ phu nhân nhìn xem có chuyện gì xảy ra? Hôm nay nhà có khách, sao có thể ầm ĩ như vậy?”
“Vâng ạ.”
Bạch lão gia lại nói: “Cô gái nhỏ thích trang sức, phu nhân làm cô việc gì phải nói khó, ngược lại còn khiến cô gái nhỏ hiểu lầm. Mày nói với phu nhân, cứ bảo ý của ta, đem những món đồ trang sức bà ấy bảo quản thay trả cho nó đi. Còn hơn đã làm người tốt còn bị oan uổng. Bà ấy sợ đứa bé tuổi còn nhỏ dễ bị người ta lừa trang sức, đây vốn là ý tốt nhưng nó ít tuổi chưa chắc hiểu được đạo lý như vậy. Tóm lại nhà ta chúng ta trị gia nghiêm cẩn không được xảy ra chuyện ác như vậy, cứ cho nó đi. Bạch mỗ ta chịu không nổi người ta hắt chậu nước bẩn lên người!”
Người hầu lập tức thưa: “Vâng ạ!”
Người hầu rất nhanh đã đi đến phòng Khúc thị, Khúc thị nghe xong lời từ Bạch lão gia tức đến ngực phập phồng liên tục, mụ nhìn chằm chằm Khúc Tiểu Tây.
Khúc Tiểu Tây đáng thương vô cùng nhìn Khúc thị, tủi thân hỏi: “Cô, ngài giận cháu sao? Ngài không thích cháu sao? Ngài về sau không còn tốt với cháu ạ?” Ba lần liên tục hỏi đánh thẳng vào linh hồn người đối diện.
Khúc thị lạnh lùng nhìn cô.
Khúc Tiểu Tây: “Cô, cháu muốn trang sức……”
Cô lẩm bẩm tự nói: “Buổi tối cháu không được ngủ đều sẽ mơ thấy mẹ, bà hỏi cháu, sao con không hiểu chuyện như vậy? Sao có thể đem trang sức của mẹ cho cô? Mẹ muốn tìm cô……”
Cô đè thấp giọng nói, uốn lưỡi, tiếng trầm trầm nói: “Mẹ muốn tìm nó, mẹ muốn tìm nó lấy đồ trang sức của mình về……”
Tuy rằng biết Khúc Tiểu Tây nói hươu nói vượn nhưng mụ vẫn bị cách nói này làm cả người lạnh buốt.
Khúc thị quát lớn: “Mày nói bậy gì đó?”
Khúc Tiểu Tây: “Cháu nói đều là lời nói thật mà. Cháu sợ mẹ cháu dọa cô nên mới muốn lấy đồ trang sức về thôi.” Cô không nháy mắt nhìn chằm chằm Khúc thị, nói: “Cô, ngài không nghe dượng nói sao? Trang sức phải đem trả lại cho cháu nha.”
Khúc thị: “Mày!”
Khúc thị tuy trong lòng hận không thể đánh chết con nhỏ ti tiện này nhưng chỉ có thể nhịn xuống, miễn cưỡng trưng nụ cười ra, không phát tác được: “Cháu nha, thật đúng là trẻ con!”
Mụ đứng dậy: “Cô đây liền đi lấy đồ trang sức cho cháu.”
Mỗi bước đi như nặng cả nghìn cân.
Khúc Tiểu Tây: “Vâng ạ.”
Khúc thị vào buồng trong hơn nửa ngày mới ôm một cái tráp ra, mỉm cười: “Đây, trang sức đều ở chỗ này! Nếu cháu không muốn để cô giúp cháu bảo quản thì lấy về thôi.”
Khúc Tiểu Tây đem hộp mở ra, cô đảo vài vòng, lông mày nhăn lại: “Thiếu vài thứ rồi.” Cô tủi thân nhìn về phía Khúc thị lại tiếp tục khóc nức nở: “Cô, cô, thiếu vài cái của cháu……”
Khúc thị ngoài cười trong không cười: “Đều ở đây cả, một cái cũng không thiếu, chắc cháu nhớ lầm rồi?”
Khúc Tiểu Tây lẩm bẩm: “Cháu vốn không nhớ sai đâu, cháu có một cái vòng tay vàng, cháu còn nhìn thấy em họ đeo trên tay mà. Mẹ cháu còn có một cái vòng ngọc tím giờ đeo trên tay lão phu nhân ……”
Cô nói lầm bầm không ngừng, sắc mặt Khúc thị càng nghe lại càng khó coi, mãi sau mụ như rít từng chữ qua kẽ răng: “Ngày khác cô sẽ đem về hết cho cháu. Cháu cho cô thời gian một ngày, được chứ?”
Khúc Tiểu Tây rốt cuộc thấy có chuyển biến tốt liền dừng lại: “Vậy được rồi.”
Cô ôm tráp, hơi hơi phúc thân chào, cười nói: “Cô, cháu về đây ạ.”
Khúc Tiểu Tây trở lại phòng, nhìn tráp đồ trước mặt, ngón tay dừng trên tráp, như có như không chạm nhẹ.
Đừng nhìn Khúc gia là dòng dõi thư hương còn Bạch gia thoạt nhìn giống nhà giàu mới nổi mà nhầm. Nếu nói có tiền hay không thì khẳng định Khúc gia thắng thế. Tổ tiên Khúc gia thời trẻ khá khôn khéo nên lúc vào triều làm quan tích cóp được không ít gia sản. Tuy rằng con cháu không nên thân, càng thế hệ về sau càng không được nhưng gia sản Khúc gia tới thế hệ ba cô vẫn có thể mua không ít đồ cổ tranh chữ. Kể cả khi anh trai chữa bệnh tiêu phí rất nhiều rất nhiều thì lạc đà gầy còn hơn ngựa.
Tiền Khúc gia vẫn còn không ít.
Đây cũng là duyên cớ khiến Khúc thị nảy ý xấu.
Theo Khúc Tiểu Tây nghĩ, loại người như Khúc thị thì dù còn rất ít tiền đi chăng nữa mụ cũng nhất định sẽ không bỏ qua.
Bọn chúng tham tiền của Khúc gia, nếu đổi thành tiền đựng vào rương gỗ chương vuông vức kia thì có thể đựng đầy hai cái rương vàng thỏi. Khúc thị đến một cái vòng tay nho nhỏ cùng phải chọn cái nhỏ nhất. Điều này có thể thấy được đây là loại người thế nào? Có thể so sánh với Tì Hưu* luôn.
*Tì Hưu: là linh vật có hình dáng gần giống Kỳ Lân nhưng khác là có đôi cánh và thường được thờ phụng với ngụ ý nghĩa mang tới sự tài lộc bình an cho người sở hữu chúng (Wiki). Ở đây mang nghĩa có vào không có ra.
“Vãn Hà.” Khúc Tiểu Tây mở miệng gọi.
Vãn Hà là nha hoàn Khúc thị đưa đến đây chuyên môn phụ trách hầu hạ Khúc Tiểu Tây.
Vãn Hà trong lòng đang nghĩ chờ khách đi rồi, biểu tiểu thư chắc chắn sẽ gặp xui xẻo. Nghĩ đến đây cô ta liền thấy kích động muốn hô vang, mắt thấy bé gái mồ côi nghèo túng sẽ không có kết cục tốt, cô ta càng thêm đắc ý. Đúng lúc này lại nghe thấy biểu tiểu thư đột nhiên gọi.
“Biểu tiểu thư, ngài có việc gì xin cứ sai bảo.”
Khúc Tiểu Tây liếc mắt, cười nhạt, nói: “Cô đi thư phòng nói cùng người hầu của lão gia nhờ chuyển lời một chút, khi nào khách đi tôi muốn gặp dượng.”
Vãn Hà sửng sốt, thấp thỏm khom người đáp ứng.
Khúc Tiểu Tây bật cười, xua xua tay: “Đi xuống đi, giữa trưa tôi muốn uống canh cá. Còn có… xào thêm thịt, chưng củ mài, tôi còn muốn thử mứt trái cây của người nước ngoài bán trong mấy tiệm nổi tiếng nữa. À, lại nướng một con vịt, xào một đĩa thức ăn chay là được.”
Nói tới đây, bổ sung tiếp: “Đồ ăn làm nhiều một chút, anh em trai tôi giờ chính là lúc cơ thể phát triển.”
Vãn Hà không thể tin được giờ con nhỏ này còn nuốt trôi nhiều đồ như vậy. Khúc Tiểu Tây lạnh lùng: “Nghe thấy không?”
Vãn Hà: “Nô tỳ đã hiểu.”
Nói xong rất nhanh đã lui xuống.
Vốn có rất nhiều người từng làm khó dễ ba anh em Khúc Tiểu Tây bọn cô, Vãn Hà chỉ là một trong số đó. Lần này Khúc thị sắp xếp cô ta ở chỗ này chưa chắc đã muốn để Tiểu Tây hết giận. Dù thế Khúc Tiểu Tây cũng chỉ biểu hiện nhàn nhạt, không chán ghét như đối với bà Liễu.
Liếc thấy Vãn Hà đã ra ngoài, Khúc Tiểu Tây trào phúng cười cười.
Vãn Hà đi khỏi thì em trai Khúc chân ngắn nhỏ cũng trở về, chóp mũi bé mang theo mồ hôi, trong tay cầm túi, phấn khởi vô cùng: “Chị, em mua bánh đậu xanh Khánh Long Đường này!”
Bánh đậu xanh ăn rất ngon, bé nếm thử một miếng, thật ngọt.
Chân ngắn chạy đến, tầm mắt dừng ở tráp đồ, mắt lập tức mở to: “Đây là của mẹ!!!”
Bé kích động tiến lên, sờ sờ thật cẩn thận, mãi sau mới cắn môi, buồn muốn khóc: “Chị, chúng ta giữ không nổi.”
Khúc Tiểu Tây nhướng mày: “Ai nói? Chúng ta giữ được.” Cô ra vẻ mê hoặc: “Chị sớm đã có tính toán.”
Mắt cậu nhóc sáng rực lên.
Khúc Tiểu Tây: “Người a, không thể chỉ lấy lòng, nếu muốn khiến người ta xem trọng thì bản thân phải có giá trị.”
Em trai Khúc: “?”
Tuy rằng nghe không hiểu nhưng cảm thấy chị thật là lợi hại. “Chị, chị thật là lợi hại, thật là lợi hại a! Lợi hại nhất thiên hạ!”
Khúc Tiểu Tây nhéo khuôn mặt nhỏ của cậu một phen “Cho nên chị mới là lão đại!”