Khúc Tiểu Tây ở bệnh viện được hai ngày thì bị đón về Bạch gia.

Chuyện này không ngoài dự kiến của cô, thứ nhất lúc này đa phần ai cũng kiêng kị với những chỗ như bệnh viện; thứ hai bên ngoài nhiều người thì nhiều chuyện, truyền ra sẽ khiến thanh danh xấu đi, Khúc Tiểu Tây bị như vậy sẽ không dễ gả. Hơn nữa chuyện “Muốn chạy trốn” này dù là Bạch lão gia hay Bạch phu nhân Khúc thị cũng không mong muốn lặp lại lần nữa.

Thời mà chỗ nào cũng loạn thì một đứa ngốc kèm theo một đứa con gái và một thằng nhóc đi ra ngoài không phải muốn chịu chết hay sao?

Bọn họ nào dám chứ?

Cho nên trong suy nghĩ của Khúc Tiểu Tây, ưu thế bọn họ có được lại +1.

Lại nói đến Bạch gia, từ trên xuống dưới đều có khả năng biến hóa không khác gì tắc kè hoa.

Bà Liễu có khả năng “đổi sắc mặt” siêu tốc, chủ nhân Bạch gia – Bạch phu nhân Khúc thị càng giỏi, ban đầu mụ chà đạp cháu trai cháu gái bao nhiêu, không coi bọn cô ra gì thì giờ lại có thể vì mượn lực từ cháu gái mà nhanh chóng đổi bộ mắt khác, hòa ái thân thiện so với mẹ ruột còn tốt hơn nhiều.

Ngay như lúc Khúc Tiểu Tây xuất viện đây thôi, mụ tự mình tới đón. Lần này mụ diện một bộ sườn xám lụa màu đỏ phối với đám trang sức rực rỡ ánh vàng. Ngay khi vừa thấy Khúc Tiểu Tây, mụ đã ôm cô vào ngực, tri kỷ nói: “Bảo bối của cô, cô tới đón cháu rồi đây.”

Khúc Tiểu Tây ngửa đầu trông vô cùng mềm mại đáng yêu: “Cô, chúng ta về nhà sao?”

Khúc thị: “Dĩ nhiên rồi, đi, chúng ta về nhà. Cô chuẩn bị cho cháu nhiều quần áo mới đẹp lắm đấy.”

Lời vừa dứt đã thấy hai mắt cô gái nhỏ sáng lên.

Trong lòng Khúc thị càng thêm đắc ý: “Cô còn chuẩn bị cho cháu một bộ trang sức mới nữa kìa.”

Khúc Tiểu Tây lúc này không giữ nổi sự vui sướng, trực tiếp nắm tay Khúc thị nói: “Cô, chúng ta nhanh về nhà thôi.”

Cô vội vàng đi giày, Khúc thị thấy bộ dáng cô đúng kiểu kiến thức hạn hẹp thì vô cùng vừa lòng. Càng ngu ngốc sẽ càng dễ bắt nạt. Mụ liên tục nói vài chữ “Tốt”, khóe mắt lại liếc sang hai anh em đứng một bên như tạp vụ nói: “Cầm tay nải, có chút chuyện như vậy mà còn phải để em gái làm à?”

Khúc Tiểu Tây không có đồ gì, chỉ một tay nải nho nhỏ, bên trong có chút đồ ăn vặt hai ngày nay mua được.

Tri Thư lập tức tiến lên cầm tay nải nhỏ còn tay kia dắt em trai. Một hàng ba người đi theo Khúc thị xuống lầu.

Thấy đến Khúc thị tới, lão Vương tài xế lập tức từ trên xe xuống, cực kỳ cung kính mở cửa xe: “Phu nhân, biểu tiểu thư, biểu thiếu gia, mời.”

Ba đứa trẻ đều có chút câu nệ, song song ngồi vào hàng ghế sau.

Xe chậm rãi lăn bánh, Khúc Tiểu Tây nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết nhìn gì.

Khúc thị: “Cháu gái lớn nhìn gì thế?”

Khúc Tiểu Tây mỉm cười ngọt ngào nói: “Cháu nhớ mang máng phố này có một cửa hàng người nước ngoài mở, nhà họ chuyên bán bánh sữa hạt điều ăn rất ngon. Cháu đang nhìn xem ở đâu.”

Khóe miệng Khúc thị hơi giật giật nhưng vẫn mỉm cười nói: “Không cần tìm, buổi chiều bảo người làm đi mua là được.”

Khi nhắc đến chuyện này mụ lại lập tức bổ sung: “Xem cô này, thật không tính toán trước gì cả. Chút nữa về nhà, cô sẽ sai đám người dưới làm sữa dê cho cháu. Sữa dê ấy à, vừa tốt cho cơ thể vừa ngon, uống nhiều còn có thể làm trắng, càng đẹp.”

Nuôi béo chút, đẹp chút là có thể bán giá tốt rồi!

Khúc Tiểu Tây vặn vặn tay nhỏ vui mừng: “Cảm ơn cô.” Cô lại chớp mắt to nói: “Cô, cô làm thêm một chút cho anh trai và em trai cháu cùng nhau bồi bổ nha.”

Khúc thị không thể hiện khó chịu chỉ hơi oán trách liếc cô một cái nói: “Dĩ nhiên tất cả đều có, chẳng lẽ cô còn bên trọng bên khinh? Các cháu đều là con của anh trai mà.”

Khúc Tiểu Tây tươi cười xán lạn: “Cháu thích cô nhất.”

Nói chuyện một hồi, xe đã đến Bạch phủ, Bạch gia ở phía đông Phụng Thiên Thành, tuy vị trí không coi tốt nhất nhưng thắng nhờ diện tích khá lớn. Tổng cộng trước sau phải đến mấy trăm bình*. Chỉ có diện tích như vậy mới có thể có thêm cái sân lớn bên cạnh. Những vị trí tốt trong trung tâm thành đa phần đều là nhà lầu.

Bình: đơn vị đo

Tuy nhiên giao thông nơi này không được tốt lắm.

Lúc xuống xe, Khúc Tiểu Tây quay đầu nhìn thoáng qua tài xế, thấy hắn cung kính giao chìa khóa cho Khúc thị. Ánh mắt cô lóe lên rồi khôi phục dáng vẻ nghe lời, tăng tả theo Khúc thị vào cửa.

Anh em ba người Khúc Tiểu Tây đều bị sắp xếp ở phía đông nội viện, cũng xem như vị trí đẹp trong nhà. Những vị trí tốt khác phải kể tới thư phòng Bạch lão gia, còn có phòng của ông ta và Khúc thị, kể cả phòng ba dì nhỏ cũng đều ở đây.

Phía tây nội viện là nơi ở của lão thái gia, lão phu nhân Bạch gia cùng hai vị công tử, ba vị tiểu thư.

Khúc thị: “Trong lòng cô, mấy đứa đều quan trọng giống như con trai, con gái ruột của mình vậy.”

Khúc Tiểu Tây thông minh đón ý nói hùa theo: “Cô đối với chúng cháu thật tốt, chúng cháu đều ghi tạc trong lòng. Cô yên tâm, cháu nhất định nghe lời.”

Khúc thị thấy cô thức thời tương đối vừa lòng, mụ mỉm cười: “Mau đến xem, trang sức này thế nào? Thích không?”

Đây là một bộ trang sức trân châu, Khúc Tiểu Tây kinh ngạc hô lên: “Đẹp quá!”

Cô lập tức liền lẻn tới chỗ bàn trang điểm, nâng trang sức lên, gương mặt lộ ra nét mơ màng yêu thích, giọng ngọt ngào nói: “Thật đẹp quá!”

Cô lập tức vui vẻ: “Cô, cô mau đeo lên giúp cháu với.”

Sau khi thay quần áo, Khúc Tiểu Tây mới mười bốn tuổi chịu khổ một năm nên thân hình nhỏ nhỏ gầy gầy, tóc cũng có chút khô vàng, nhìn qua chẳng khác gì con nhóc chưa lớn. Chắc hẳn cũng hiểu được cô không ngực không mông, nếu mặc sườn xám sẽ khó nhìn nên Khúc thị chỉ kêu người ta làm hai bộ váy bình thường.

Trên áo dưới váy đúng quy củ lại để lộ được phong độ trí thức.

Khúc Tiểu Tây: “Sao tất cả đều là màu trắng vậy?”

Khúc thị: “Đứa nhỏ con thế chưa hiểu rồi, nếu muốn trông có học thức thì màu trắng mới đẹp nhất.”

Khúc Tiểu Tây chọn giữa một bộ thuần trắng và một bộ màu trắng viền xanh dương, cuối cùng cô chọn bộ sau rồi nhanh chóng thay vào, cô xách vạt váy xoay một vòng, nói: “Cô, đẹp không?”

Khúc thị: “Đẹp, cực kỳ đẹp!”

Khúc Tiểu Tây chớp mắt, mềm giọng làm nũng nói: “Người không cảm thấy cháu thế này vẫn thiếu chút gì sao?”

Khúc thị nhướn nhướn mi.

Khúc Tiểu Tây lập tức tự mình tiếp lời: “Cháu mặc như vậy đơn giản quá lại mang trân châu thì sẽ không đẹp. Vẽ rồng điểm mắt*, cháu cảm thấy nếu thêm một chiếc vòng cổ vàng khẳng định sẽ bắt mắt nhất!”

*Vẽ rồng điểm mắt: điểm nhấn

Cô tiến lên một bước, kéo kéo tay Khúc thị không buông nói: “Cô, cô cho cháu trang điểm đẹp thì người cũng có mặt mũi hơn. Người nói đúng không?”

Khúc thị nhấp môi nắm ngược lại tay nhỏ của cô, miệng mỉm cười: “Được rồi, cô sẽ sắp xếp người làm cho cháu một cái.”

Khúc Tiểu Tây kêu lên: “Không cần làm mới đâu ạ, tốn thời gian lắm. Chúng ta mua sẵn là được. Cô ~”

Khúc thị: “Được rồi.”

Khúc Tiểu Tây: “Vậy cô mang cháu đi với, cháu tự mình chọn.”

Khúc thị làm sao dám cho cô tự chọn, nếu chọn đồ đắt tiền không phải sẽ thiệt thời sao?

Quả nhiên tươi cười trên mặt mụ thu lại vài phần: “Cháu bệnh nặng mới khỏi lại sắp xuất giá, tốt nhất vẫn nên ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thêm đi. Cháu yên tâm, buổi chiều cô sẽ chọn cho cháu. Nhất định chọn được một cái đẹp nhất.”

Khúc Tiểu Tây: “Cô, cô xem cổ tay cháu nữa này.”

Cô duỗi tay nhỏ ra dịu dàng nói: “Cô cảm thấy có thiếu chút gì không nha?”

Lời nói vừa rồi mụ hình như đã nghe thấy rồi thì phải?

Đứa cháu gái này chỉ cần nhếch mông là bà đã đã biết nó muốn ị phân gì rồi.

Khúc thị: “Một thiếu nữ tuổi thanh xuân như cháu đúng là là thiếu chút trang sức. Có điều cháu phải biết cô quản gia cũng không dễ dàng gì, chỉ cần không cẩn thận chút sẽ có người lên án. Nhưng cô không muốn cháu tủi thân, chắc chắn trước khi cháu xuất giá sẽ đặt mua một bộ trang sức có thể diện nhất cho cháu làm hồi môn.”

Khúc Tiểu Tây mắt to nhìn trân trân: “Cảm ơn cô, nhưng… một cái vòng tay vàng đã tốn rất nhiều tiền.”

Bà ta dịu dàng nói: “Con gái nhà ai mà chẳng có nhiều trang sức chứ.”

Cô liền lắc lắc tay Khúc thị: “Cô, cháu muốn! Nhà của người chẳng lẽ chỉ một cái vòng tay vàng cũng không thể tự làm chủ sao?”

Khúc thị hít sâu một hơi: “Vậy được rồi.” Mụ lại nói: “Chuyện trong nhà nhiều, cô vẫn còn có không ít chuyện cần làm, cháu cũng đã dưỡng nhiều ngày. Nếu còn yêu cầu gì thì cứ tới tìm cô. Người trong viện, cháu cũng cứ thoải mái sai bảo là được.”

Khúc Tiểu Tây lập tức: “Cháu muốn bà Liễu dọn bồn cầu cho cháu và anh trai, em trai.”

Vừa nói chuyện cô vừa mở to mắt nhìn Khúc thị chớp chớp, Khúc thị cứng người một chút mới miễn cưỡng tươi cười mà rằng: “Được.”

Khúc Tiểu Tây: “Còn muốn bà ta lau luôn bồn cầu.”

Khúc thị: “Cháu gái lớn, bà Liễu đã xin lỗi rồi thì chúng ta nên khoan dung độ lượng bỏ qua, nếu không cũng không tốt……”

Không chờ nói xong, Khúc Tiểu Tây đã la lối khóc lóc: “Cháu không muốn! Cô, trước kia bà ta đối xử với cháu không tốt như thế, cô xả giận cho cháu đi. Cô.”

Khúc thị: “Vậy được rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play