Tiếng nước rơi tí tách.
Kèm theo âm thanh tí tách ấy là giọng nam nữ tranh chấp ầm ĩ như ruồi bọ, ong ong vang lên không ngừng.
Chẳng biết qua bao lâu, âm thanh ruồi bọ ong ong của đám người náo loạn rốt cuộc kết thúc, thiếu nữ trên giường bệnh yếu ớt cuối cùng cũng mở mắt.
Cô giãy giụa muốn ngồi dậy nhưng thân thể này quả thực gầy yếu quá mức, chỉ cần hơi động chút cả người liền té ngã xuống giường bệnh. Hơn nữa lúc này có rất nhiều ký ức như thủy triều mãnh liệt tuôn trào vào não cô.
Ngay lúc cô ngã xuống thì cửa phòng bệnh mở ra, một thiếu niên ốm yếu gầy guộc lập tức bước vội đến, kêu: “Em gái!”
Sau đó hoang mang rối loạn mà gọi: “Bác sĩ, bác sĩ, em gái cháu sắp chết rồi. Bác sĩ!”
Thiếu nữ ốm yếu trong tiếng kêu gọi hỗn loạn lại ngất đi.
Thiếu nữ bị ngất—— Khúc Tiểu Tây.
Khúc Tiểu Tây ngất đi, ký ức ngắn gọn về cả cuộc đời của một bé gái tên “Khúc Tri Thiền” xông tới. Khúc Tri Thiền sinh ra trong một gia đình dòng dõi thư hương tại Phụng Thiên Thành, cha mẹ làm người lỗi lạc, có một anh trai một em trai tương thân tương ái, tài sản cũng có chút của ăn của để, cuộc sống hằng ngày trôi qua khá dễ chịu.
Thế nhưng trong cuộc đời của cô bé lại có ba bước ngoặt không thể không đề cập đến.
Thứ nhất là năm bé bảy tuổi, một năm kia, bé đi cùng anh trai nhỏ song sinh Tri Thư ra ngoài mua bánh ngọt không may gặp cướp. Người giúp việc trong nhà không trông kỹ cả hai. Khi thấy bé gặp nguy hiểm, cuối cùng vẫn là anh trai nhỏ Tri Thư chắn trước chịu đánh thay bé đến nỗi hỏng luôn đầu óc. Trong nhà tốn rất nhiều tiền mà vẫn không thể chữa khỏi.
Từ đó chỉ số thông minh của tiểu Tri Thư vẫn luôn dừng lại ở năm bảy tuổi.
Tuy cha mẹ không trách móc gì tiểu Tri Thiền nhưng lại đối xử với bé lạnh nhạt rất nhiều. Ông bà nội lại càng hận chết bé.
Hơn nửa năm sau, dưới yêu cầu mãnh liệt của ông bà nội, mẹ bé có bầu lần nữa, mười tháng mang thai sinh hạ một bé trai. Thế nhưng do sinh khi đã lớn tuổi lại thêm nhọc lòng vì con trai lớn, lúc có bầu chăm sóc không cẩn thận nên bé trai sinh ra nhỏ như chuột con, bệnh tật ốm yếu liên miên.
Dù vậy em trai ra đời cũng khiến tiểu Tri Thiền vô cùng vui sướng bởi gia đình họ dần dần đã trở về cuộc sống vui vẻ hạnh phúc như xưa.
Cuộc sống lại lần nữa bình yên trở lại.
Chẳng qua ai mà ngờ được trời mưa gió thất thường.
Bé gái nghênh đón bước ngoặt thứ hai, ông bà cha mẹ khi ra ngoài gặp chuyện không may. Một lần tai họa lại khiến cả bốn người đều bỏ mạng, chỉ để lại ba đứa trẻ mồ côi chưa kịp lớn.
Lúc này Tri Thư Tri Thiền đều mười ba tuổi, em trai nhỏ Tri Kỳ mới năm tuổi.
Một gia đình êm đẹp cứ như vậy tan vỡ.
Nhà họ vốn ít người, chỉ có một người cô đã gả, hai nhà quan hệ không tồi. Dượng nhanh chóng tới cửa giúp đỡ chuyện tang ma. Dù không thể xem như long trọng nhưng cũng không đến nỗi quá chật vật. Tiếp đến phân phát người hầu trong nhà còn dư lại rồi mới nhận ba đứa bé về.
Người ngoài đều nói cả nhà cô quá mức hiền lành, đôn hậu.
Ba đứa bé trong lòng thấp thỏm đến nhà cô. Chẳng qua bọn họ lại không ngờ cuộc sống sẽ từ thiên đường ngã xuống bùn lầy.
Người cô miệng nam mô bụng bồ dao găm sau khi vừa tiếp nhận gia sản nhà họ, quay đầu đã nhét ba đứa bé vào phòng kẻ dưới, đối xử chẳng khác gì với đám nha hoàn, sai vặt trong nhà. Ăn không đủ no, mặc không đủ ấm lại còn bị đánh, Tri Thiền dù sao mới chỉ là thiếu nữ mười ba tuổi, còn phải che chở cho anh trai chỉ có chỉ số thông minh bảy tuổi và em trai năm tuổi. Ba anh em sống cuộc sống vô cùng khổ cực.
Cuộc sống cứ vậy giằng co khoảng một năm, đột nhiên mấy ngày trước người cô sửa thói, thân thiện với bọn họ hơn hẳn.
Mặc tốt hơn, ăn ngon hơn, ở cũng thoải mái hơn.
Tóm lại, người không biết còn tưởng rằng đây là người hiền lành lắm lắm.
Nhưng trên thực tế, “Người cô tốt” này của bé lại chuẩn bị đem Tri Thiền gả cho Cục trưởng phòng tài chính tuổi trung niên để đổi lấy tiền đồ tốt cho dượng. Đây cũng chính là bước ngoặt vận mệnh thứ ba của Tri Thiền. Trong lúc nghe lén, bé bị phát hiện, khi chạy trốn không cẩn thận rơi vào hồ hoa sen trong vườn bỏ mạng.
Khúc Tiểu Tây của hiện đại cùng thời điểm cũng qua đời vì không may bị sét đánh lúc đang sửa chữa dây anten.
Không biết bằng cách nào lại khiến cô xuyên qua chiếm lấy khối thân thể này.
Cô cảm thấy đầu óc cứ ong ong, mặc dù bản thân đã biến thành Khúc Tri Thiền mà vẫn còn có thể cảm giác được sự tuyệt vọng cô bé ấy đang chịu. Cô gái nhỏ không sợ chết nhưng luôn quan tâm tới anh trai chỉ số thông minh có vấn đề cùng cậu em yếu ớt năm nay mới vừa 6 tuổi.
Cảm giác âm lãnh (âm u + lạnh lẽo) cứ như ghì chặt lấy Khúc Tiểu Tây, cô miễn cưỡng muốn mở to mắt trốn tránh nó nhưng dù cố đến mấy vẫn không được.
Mọi thứ xung quanh lạnh lẽo không khác gì kho đông lạnh.
Thậm chí cô còn có thể cảm giác được từng cơn rét lạnh băng như bị chết đuối —— tí tách, tí tách.
Tiếng nước lại xuất hiện, đầu óc Khúc Tiểu Tây như sắp nổ tung.
Cô cảm thấy bản thân như đang sắp chết đuối, bên ngoài chính là hồ sen lớn nơi tòa nhà kia.
Khúc Tiểu Tây nhíu mày, liều mạng giãy giụa.
“Chị, chị đừng chết……”
“Em gái, em đừng chết……”
Hai tiếng khóc thổn thức cùng lúc vang lên khiến cô ù tai nhức óc. Khúc Tiểu Tây bỗng cảm thấy cảm giác lạnh lẽo như bị chết đuối nháy mắt biến mất gần như không còn. Cô liều mạng giãy giụa, cuối cùng cũng mở được mắt ra. Hé mắt một cái, cô đã nhìn thấy hai bóng người đang ghé vào cạnh giường bệnh.
Một lớn một nhỏ.
Lớn hơn một chút đúng là thiếu niên nhìn thấy trước khi hôn mê, ký ức nói cho cô biết đây là anh trai Tri Thư. Nhỏ hơn một chút, chính là em trai Tri Kỳ. Không biết vì sao quần áo cả hai đều không vừa người, mặc vào thật chẳng biết miêu tả thế nào.
Cô đưa mắt nhìn sang bác sĩ mặc áo blouse trắng, tóc ngang lưng đang đứng bên cạnh.
Người nọ đẩy đẩy mắt kính nói: “Nếu tỉnh thì không sao nữa, khóc lóc ầm ĩ như vậy thật bất lịch sự.” Nói xong thể hiện thái độ không vui đẩy cửa đi thẳng.
Không đợi Khúc Tiểu Tây mở miệng, thiếu niên đã khóc nức nở nói: “Em gái, em đừng chết.”
Cậu cầm tay Khúc Tiểu Tây, tay cậu vốn không lớn lại chẳng có chút thịt nào, khô gầy như chân gà, sờ vào chỉ thấy thô ráp, có thể dễ dàng thấy được một ít vết thương lớn lớn bé bé.
Khúc Tiểu Tây lớn lên ở cô nhi viện tuy cũng phải làm một số việc trong khả năng nhưng trước giờ chưa từng có chuyện biến một đứa bé thành dạng này. Cô quay sang nhìn về đứa nhóc bên cạnh, bé năm nay đã 6 tuổi nhưng nhìn trông còn nhỏ hơn tuổi thật nhiều. Nếu cho đoán thì mười người có đến chín người sẽ đoán bé mới 4 tuổi.
Dáng vẻ bé gầy yếu đến đáng thương, duy chỉ có một đôi mắt to sáng ngời là dễ nhìn.
Bé gắt gao nhìn chằm chằm Khúc Tiểu Tây, khẩn trương nắm lấy góc áo Khúc Tiểu Tây như anh trai, lại cố tỏ ra kiên cường dù vẫn lộ ra sự thấp thỏm như thể sợ cô thật sự sẽ lập tức chết.
Khúc Tiểu Tây hít sâu một hơi, khóe miệng mấp máy nói: “Chị không chết.”
Chị không chết —— Chỉ ba chữ nhưng lại khiến một lớn một nhỏ, hai bé trai đỏ vành mắt.
Lúc này hai đưa đều không gào khóc nữa mà là ôm chặt lấy Khúc Tiểu Tây không buông tay.
Cô chỉ nhìn hai bé trai chứ không kéo hai người ra. Cô vốn không phải người tốt nhưng vẫn hiểu được bản thân đang chiếm lấy thân phận chị - em gái của người ta. Hơn nữa cảm giác chết duối ở hồ sen kia cũng quá chân thật. Chân thật tới mức khiến cô thấy như mình đã thật sự trải qua.
Khúc Tiểu Tây buồn bực cào cào đầu.
Đúng lúc này cửa phòng bệnh bị đẩy ra, ba người sáu con mắt động tác nhất trí nhìn về phía cửa. Người đến là một bà lão khoảng trên dưới 50 tuổi, tóc được chải cẩn thận, mắt hơi xếch nên nhìn vào có vẻ chua ngoa. Người ta đều nói “từ tâm sinh tướng”, lời này nếu dùng để miêu tả bà ta thì không sai chút nào.
Bà ta vốn là vợ quản gia nhà họ Bạch, Bạch gia cũng chính là nhà chồng của cô Khúc Tri Thiền. Vợ quản gia thường được gọi là bà Liễu, cánh tay phải của cô bọn họ - Khúc thị.
Khi nhà bọn cô chưa xảy ra chuyện, bà ta mỗi lần gặp mấy đứa bé các cô đều cười vui vẻ như đóa hoa. Thế nhưng ngay khi nhà cô có chuyện thì đến nhìn cũng chẳng buồn nhìn, toàn khịt mũi xem thường. Đôi khi còn đánh chửi bọn cô chẳng lưu tình chút nào. Đối với bé gái như cô lại càng chướng mắt.
Ngay giờ thôi, vừa vào cửa và ta đã lạnh nhạt nói: “Ơ? Tỉnh rồi? Đúng là phu nhân nhà chúng tao tạo nghiệt mới có mấy thân thích như quỷ đòi nợ bọn mày. Không chỉ ở nhà Bạch gia, ăn của Bạch gia, uống của Bạch gia, dùng cũng của Bạch gia chúng tao, giờ còn muốn gây chuyện nữa. Ngã xuống nước cũng lãng phí bao nhiêu tiền nằm viện? Cũng không thèm nghĩ lại xem đây là bệnh viện của người nước ngoài muốn đến thì đến, muốn ở thì ở chắc? Không biết tốn bao nhiêu tiền nữa? Phu nhân tính tình hiền lành quá rồi……”
Lời còn chưa nói xong đã bị Khúc Tiểu Tây chặn họng. Khúc Tiểu Tây hất cằm, làm bộ cao ngạo khinh người, ai chẳng biết chứ!
“Bà Liễu, có phải trắng tay tới Bạch gia hay không vẫn chưa đến phiên một người làm như bà có quyền nói. Chẳng lẽ việc nhà của chủ nhân còn phải nói cho bà? Bọn tôi nếu đến ở không thì lúc trước gia sản Khúc gia đi chỗ nào vậy? Chẳng lẽ còn có thể không cánh mà bay? Chúng ta người thông minh đừng giả bộ hồ đồ. Cô dượng tôi không nói gì, một người làm như bà cũng chẳng cần ở chỗ này đòi tiền thay chủ nhân! Tôi chẳng nhìn nổi bộ dạng quỷ cay nghiệt quỷ này của bà đâu.”
Khúc Tri Thiền luôn cho rằng nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, lại còn là một bé gái mới mười mấy còn phải ăn nhờ ở đậu không dám cãi lại ư?
Bà Liễu không ngờ Khúc Tri Thiền dám cãi mình nên nhất thời tức đến đỏ bừng mặt: “Tao đánh chết mày, cái đồ kỹ nữ……”
“Bà dám!” Khúc Tiểu Tây vênh mặt mang bộ dáng tiểu nhân đắc chí: “Đừng cho là tôi không biết cô tôi định gả tôi ra ngoài nhé! Bà hôm nay dám đụng đến tôi dù chỉ một sợi tóc, làm hỏng nhan sắc của tôi thì cô dượng tôi sẽ không tha cho bà!”
“Mày!!!” Bà Liễu làm cánh tay đắc lực cho Khúc thị nên dĩ nhiên biết được kế hoạch này.
“Bà trở về nói cho cô tôi rằng cái gì cần biết tôi đều đã biết! Nếu muốn tôi gả ra ngoài cũng không phải không được. Cứ ăn ngon, uống tốt, dùng thoải mái mà hầu hạ tôi. Trâu cày ruộng còn phải cho ăn cỏ kia mà. Nếu còn muốn để tôi gả chồng giúp đỡ dượng thì sao lại cho lão chủ chứa như bà đến chà đạp tôi? Tôi khinh!”
- “Mày …mày… mày!” Bà Liễu đã bao giờ thấy cô như vậy đâu, móng tay bấm chặt như muốn bật máu.
Khúc Tiểu Tây cong cong đôi mắt cười cười, dựa vào thành giường cực kỳ thoải mái nói: “Tôi muốn uống canh gà!” Cô ngoài cười nhưng trong không cười: “Tôi cũng không cần bà nấu, ai biết lão chủ chứa như bà có thể nhổ nước miếng vào trong không? Đưa tiền, tôi muốn tự mua.”
Bà Liễu tức đến mức đôi mắt sắc lẹm như dao, nhìn chằm chằm Khúc Tiểu Tây.
Khúc Tiểu Tây: “Nhìn cái gì? Tác phong hai mặt này của tôi cũng học từ mấy người đấy thôi! “
Bà Liễu nhìn chằm chằm Khúc Tiểu Tây, một lúc lâu sau mới rít ra vài chữ từ kẽ răng: “Mày đợi đó!”
Bà ta ầm một tiếng sập cửa đi ra ngoài.
Thấy người vừa đi, Tri Thư vội qua giữ chặt em gái rồi dùng sức lắc đầu: “Em gái không được gả, không……”
Khúc Tiểu Tây vội che kín miệng Tri Thư, đưa mắt nhìn em trai một cái, bé nhanh chóng chạy đến cửa nhòm nhòm, nhìn thấy bà Liễu đi thật rồi mới vội bước từng chân ngắn chạy về, dồn dập nói: “Chị không thể gả, những người đó không phải người tốt!”
Khúc Tiểu Tây cười lạnh một tiếng, nói: “Gả con mẹ nó!”