Chương 4: Nơi Em Từng Thuộc Về
Ba năm trôi qua kể từ ngày Dịch Phong biến mất, nhưng với Tinh Lam, hình ảnh cậu vẫn luôn hiện hữu, sống động như chưa từng rời xa. Cuộc sống của anh trở lại nhịp điệu chậm rãi thường ngày, nhưng trong trái tim, một khoảng trống vĩnh viễn không thể lấp đầy.
Anh chuyển về sống ở một ngôi nhà nhỏ nằm ngoài thành phố, nơi xung quanh là những cánh đồng hoa cúc trắng. Đó là loài hoa yêu thích của Dịch Phong, cũng là biểu tượng cho sự thuần khiết và vĩnh hằng mà anh muốn giữ mãi trong lòng.
Mỗi sáng, Tinh Lam thức dậy, chuẩn bị một tách trà, và ngồi trên chiếc ghế gỗ ngoài hiên, nhìn ngắm bầu trời xanh. Trong những khoảnh khắc ấy, anh thường mơ hồ cảm nhận được sự hiện diện của Dịch Phong—trong làn gió thoảng qua, trong ánh sáng mềm mại của bình minh.
---
Một ngày đầu tháng Mười, ngày giỗ của Dịch Phong, Tinh Lam trở lại nghĩa trang. Ngôi mộ nhỏ của cậu nằm giữa một khu vực yên tĩnh, xung quanh là những hàng cây rợp bóng. Anh mang theo bó hoa cúc trắng, đặt trước bia mộ, rồi ngồi xuống, lặng lẽ ngắm nhìn dòng chữ khắc trên đá:
“Lý Dịch Phong – Người đã mang đến ánh sáng cho cuộc đời.”
“Phong,” anh khẽ nói, giọng dịu dàng như đang tâm sự với người bạn cũ, “anh vẫn nhớ em, mỗi ngày. Cuộc sống của anh đã tốt hơn một chút, nhưng em biết không? Có những lúc anh vẫn tự hỏi, nếu em còn ở đây, mọi thứ sẽ thế nào?”
Gió nhẹ lướt qua, lay động những cánh hoa cúc. Dường như có ai đó đang đáp lại lời anh.
“Anh đã thôi trách móc số phận, thôi tự dằn vặt mình vì không thể giữ em lại. Vì anh biết, ở đâu đó, em vẫn luôn mong anh sống hạnh phúc. Và anh đang cố gắng thực hiện điều đó, vì em.”
---
Chiều hôm ấy, Tinh Lam không vội rời đi như mọi lần. Anh ngồi lại rất lâu, đến khi ánh hoàng hôn nhuộm vàng bầu trời. Gió lạnh thổi qua, mang theo hương thơm thoang thoảng của hoa cúc. Đột nhiên, một cảm giác ấm áp bao trùm lấy anh.
“Lam.”
Anh giật mình ngẩng đầu lên. Trước mặt anh, dưới ánh hoàng hôn, một bóng hình quen thuộc đang đứng đó. Dịch Phong, với nụ cười dịu dàng và ánh mắt chứa đựng cả một trời thương nhớ, nhìn anh.
“Phong...” Tinh Lam thốt lên, trái tim anh đập loạn nhịp. Anh không biết đó là thực hay ảo giác, nhưng mọi thứ quá đỗi chân thật.
“Em chỉ có thể ở lại một chút thôi,” Dịch Phong nói, giọng cậu như làn gió nhẹ. “Em muốn nhìn anh lần cuối, để chắc rằng anh vẫn ổn.”
Tinh Lam bước tới, đôi bàn tay run rẩy đưa ra, nhưng lại chạm vào khoảng không. Anh bật cười, nước mắt lặng lẽ rơi.
“Anh ổn, thật sự ổn. Chỉ là... đôi khi anh vẫn nhớ em đến đau lòng.”
Dịch Phong nhìn anh, nụ cười của cậu buồn bã nhưng ấm áp:
“Em luôn ở đây, Lam. Trong trái tim anh, trong những ký ức của chúng ta. Em chưa bao giờ thực sự rời đi.”
Ánh sáng xung quanh Dịch Phong dần mờ nhạt. Tinh Lam biết cậu sắp phải rời đi lần nữa. Anh hít một hơi thật sâu, cố giữ giọng mình bình tĩnh:
“Cảm ơn em, vì đã đến với anh, dù chỉ là một lần ngắn ngủi trong đời.”
Dịch Phong không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Trước khi tan biến hoàn toàn, cậu nói:
“Hãy sống hạnh phúc, Lam. Đó là điều duy nhất em mong muốn.”
---
Từ hôm đó, Tinh Lam không còn cảm giác trống rỗng như trước. Dịch Phong đã rời xa, nhưng tình yêu của cậu vẫn sống mãi trong anh, như ánh sáng dẫn lối trong những ngày tăm tối nhất.
Anh tiếp tục sống, chăm sóc khu vườn hoa cúc của mình, viết sách và kể lại câu chuyện của họ—một câu chuyện về tình yêu, sự mất mát, và những ký ức không bao giờ phai nhạt.
Vào một ngày đặc biệt, khi anh nhìn ra cánh đồng ngập tràn sắc trắng, anh khẽ thì thầm:
“Phong, anh đang sống tốt, như em mong muốn. Nhưng khi đến lúc, anh hy vọng chúng ta sẽ gặp lại, ở một nơi không còn chia xa nữa.”
Gió khẽ thổi, mang theo một tiếng cười mơ hồ. Và Tinh Lam biết, Dịch Phong vẫn luôn ở đó, mãi mãi.
--- THE END ---
Tình yêu đôi khi là để người kia ra đi, giữ lại những kỷ niệm đẹp trong lòng.
Dù yêu sâu đậm, bạn vẫn cần sống vì chính mình
Người rời đi luôn muốn bạn hạnh phúc, hãy bước tiếp và sống trọn vẹn.
Hãy kiên nhẫn, bạn sẽ học cách sống chung với nỗi đau.^^