Chương 3: Lựa Chọn Của Định Mệnh
Tinh Lam quỳ gục giữa căn phòng tối. Sau buổi gọi hồn, căn nhà của bà Nguyệt trở nên trống rỗng và u ám hơn bao giờ hết. Không gian lạnh lẽo, nhưng điều đó không sánh được với nỗi đau đang dày xéo trái tim anh.
Dịch Phong hiện ra, đứng giữa ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn dầu. Gương mặt cậu vẫn dịu dàng như những ngày còn sống, nhưng ánh mắt giờ đây chỉ còn lại nỗi buồn vô hạn.
“Lam,” giọng cậu nhẹ như gió thoảng, “anh đừng cố chấp nữa. Em không thể ở lại. Âm dương vốn dĩ không thể chung đường.”
Tinh Lam siết chặt tay, giọng anh khàn đặc:
“Em không hiểu sao? Anh không quan tâm đến bất kỳ luật lệ nào. Anh chỉ cần em, dù chỉ là linh hồn. Em nói anh cố chấp, nhưng nếu không có em, anh sống để làm gì?”
Dịch Phong bước tới gần, bàn tay trong suốt của cậu vươn ra, như muốn chạm vào má anh. Nhưng khi bàn tay ấy chỉ vừa chạm vào da anh, một luồng sáng lạnh lẽo lập tức bắn ra, khiến Dịch Phong lùi lại, gương mặt cậu nhăn lại vì đau đớn.
“Lam, em càng ở lại, anh sẽ càng bị tổn thương. Em không muốn nhìn thấy anh như vậy!”
“Nhưng nếu em rời đi, anh mới là người đau đớn nhất!” Tinh Lam gào lên, nước mắt lăn dài trên gương mặt.
---
Bỗng nhiên, căn phòng tối sầm lại. Từ trong bóng tối, một giọng nói vang lên, trầm thấp và đầy quyền uy:
“Người phàm, ngươi đã vượt qua giới hạn của thế giới này. Luật lệ cõi âm không thể bị phá vỡ. Ngươi sẽ phải lựa chọn: hoặc trả linh hồn này về nơi nó thuộc về, hoặc cả hai sẽ bị giam cầm trong hư vô mãi mãi, không ngày siêu thoát.”
Tinh Lam ngẩng đầu, đôi mắt anh cháy lên sự quyết tâm:
“Nếu phải bị giam cầm, tôi chấp nhận. Chỉ cần có Dịch Phong, tôi không cần gì khác!”
Dịch Phong hốt hoảng, cậu lắc đầu liên tục:
“Không, Lam! Anh không hiểu đâu. Nếu anh làm vậy, chúng ta sẽ mãi mãi bị trói buộc trong bóng tối, không thể nhìn thấy ánh sáng, không thể cảm nhận gì nữa... Anh sẽ hối hận.”
Tinh Lam bật cười, nhưng tiếng cười ấy chất chứa đầy nỗi đau:
“Hối hận sao? Từ lúc em rời đi, anh đã sống trong bóng tối rồi. Chỉ cần có em, đó đã là ánh sáng duy nhất anh cần.”
Dịch Phong im lặng. Cậu nhìn anh, lòng cậu đau nhói. Người đàn ông trước mặt cậu đã đánh đổi mọi thứ vì mình, nhưng chính điều đó khiến cậu không thể tiếp tục ích kỷ.
“Lam, em yêu anh...” Dịch Phong nói, từng từ như những mảnh vỡ đâm vào tim cậu. “Nhưng tình yêu không phải là giữ lấy nhau bằng mọi giá. Tình yêu là muốn người mình yêu được hạnh phúc, dù người đó phải rời xa mình.”
---
Dịch Phong quay người đối diện với bóng tối, giọng cậu cứng rắn hơn bao giờ hết:
“Tôi sẵn sàng trở về cõi âm. Nhưng xin hãy để anh ấy được sống một cuộc đời yên bình.”
“Không!” Tinh Lam hét lớn, cố gắng lao tới giữ lấy Dịch Phong, nhưng cậu đã bước xa khỏi tầm tay anh.
Ánh sáng trắng chói lòa bao phủ căn phòng. Dịch Phong dần tan biến trong luồng sáng ấy, nhưng trước khi biến mất hoàn toàn, cậu quay lại, mỉm cười với Tinh Lam.
“Lam, hãy sống tiếp... vì em.”
Giọng nói ấy tan dần vào không gian.
--
Khi ánh sáng trắng cuối cùng tan biến, căn phòng tối trở lại. Tinh Lam đứng lặng giữa không gian trống rỗng, bàn tay anh vẫn còn vươn ra như muốn nắm lấy một hình bóng đã mãi rời xa. Trái tim anh như có ai đó bóp nghẹt, đau đớn đến không thở nổi.
Anh nhìn xuống lòng bàn tay mình, nơi vài giây trước anh đã cố gắng giữ lấy Dịch Phong. Không có gì ở đó, chỉ là sự trống rỗng lạnh lẽo, nhưng anh có thể cảm nhận rõ ràng dư âm của hơi ấm từ bàn tay người cậu yêu, như một lời chia ly cuối cùng.
Tinh Lam quỳ sụp xuống sàn nhà, những tiếng nức nở bật ra không ngăn được. Đó không phải lần đầu anh khóc vì mất Dịch Phong, nhưng nỗi đau này khác hẳn. Anh biết lần này, cậu đã thực sự rời đi. Không còn phép màu nào để họ gặp lại, không còn hi vọng nào để níu kéo.
“Phong…” Giọng anh đứt quãng, hòa lẫn trong tiếng khóc. “Tại sao em lại bỏ anh một lần nữa? Anh đã hứa sẽ giữ em lại, sẽ không để em rời xa… Anh đã làm tất cả… nhưng tại sao em vẫn phải rời đi?”
---