Chương 2: Gọi Hồn
Tinh Lam không thể ngủ được suốt cả đêm. Ánh mắt của Dịch Phong, dáng hình ấy, những lời nói như khắc sâu vào tim anh. Anh biết, thứ mình thấy không phải là ảo giác. Dịch Phong đã thực sự xuất hiện, dù chỉ trong thoáng chốc.
“Âm dương cách biệt, chúng ta không thể bên nhau...”
Những lời ấy như con dao cứa vào trái tim anh. Nhưng Tinh Lam không thể bỏ cuộc. Nếu số phận đã ngăn cách họ, thì anh sẽ tự mình thay đổi số phận.
Sáng hôm sau, anh tìm đến bà Nguyệt - một bà đồng nổi tiếng trong vùng. Bà sống trong một căn nhà nhỏ nằm sâu trong rừng, nơi mà người ta đồn rằng bà có thể giao tiếp với thế giới bên kia.
---
Căn nhà của bà Nguyệt âm u và lạnh lẽo. Hương trầm nghi ngút bay khắp phòng, trên bàn thờ là hình ảnh của các vị thần và những lá bùa kỳ lạ. Khi Tinh Lam bước vào, bà Nguyệt ngước nhìn anh, ánh mắt sắc lạnh như thấu rõ mọi bí mật trong lòng.
“Cậu tìm tôi để gọi hồn người đã khuất, đúng không?”
Tinh Lam sững sờ. Anh chưa nói gì, nhưng bà đã biết rõ. Anh gật đầu, giọng khẩn cầu:
“Đúng vậy. Xin bà giúp tôi, tôi muốn gặp lại Dịch Phong.”
Bà Nguyệt nhíu mày, ánh mắt thoáng một tia cảnh giác:
“Người cậu muốn gọi về là ai? Linh hồn đó có yên ổn không, hay đã mắc nợ trần gian?”
Tinh Lam cúi đầu, giọng nói tràn đầy đau khổ:
“Cậu ấy không làm gì sai cả. Dịch Phong là một người tốt, chỉ là... cậu ấy ra đi quá sớm, và tôi không thể quên được cậu ấy.”
Nghe vậy, bà Nguyệt trầm ngâm một lúc rồi nói:
“Gọi hồn là chuyện không dễ. Cậu phải biết, khi cậu can thiệp vào cõi âm, mọi thứ đều có cái giá của nó. Một linh hồn trở về trần gian sẽ phải trả giá. Và chính cậu... cũng không tránh khỏi hậu quả.”
“Tôi không quan tâm!” Tinh Lam ngắt lời. “Dù phải trả giá thế nào, tôi cũng muốn gặp lại Dịch Phong. Xin bà, hãy giúp tôi!”
Bà Nguyệt thở dài. Bà lấy ra một chiếc bát nhỏ và một con dao, ánh mắt bà trở nên sắc bén:
“Được, nếu cậu đã quyết tâm, tôi sẽ giúp. Nhưng nhớ kỹ: Khi gọi hồn, nếu linh hồn không muốn trở về, đừng cố ép buộc. Còn nếu linh hồn đó trở về, cậu phải giữ lời hứa bảo vệ họ, dù phải đánh đổi mọi thứ.”
Tinh Lam gật đầu, ánh mắt anh kiên định.
---
Buổi lễ gọi hồn bắt đầu khi mặt trời lặn. Tinh Lam ngồi giữa căn phòng, tay cầm một lá bùa màu đỏ thẫm. Bà Nguyệt đặt chiếc bát trước mặt anh, rót vào đó vài giọt máu từ đầu ngón tay anh.
“Nhắm mắt lại, nghĩ về người cậu muốn gọi. Đừng để tâm trí mình rối loạn.”
Tinh Lam làm theo, đôi mắt nhắm chặt. Trong đầu anh, hình ảnh Dịch Phong hiện lên rõ ràng: nụ cười ấy, ánh mắt ấy, và cả giọng nói dịu dàng như gió thoảng.
Bà Nguyệt bắt đầu lẩm bẩm những câu thần chú bằng một thứ ngôn ngữ kỳ lạ. Không khí trong phòng trở nên nặng nề, lạnh lẽo đến mức Tinh Lam rùng mình.
“Lý Dịch Phong, nếu ngươi nghe thấy lời gọi này, hãy hiện thân...”
Ngọn đèn dầu trong góc phòng chập chờn, rồi tắt ngấm. Một luồng khí lạnh tràn vào căn phòng.
Đột nhiên, một tiếng thở dài vang lên, rất khẽ nhưng rõ ràng. Tinh Lam mở choàng mắt.
Dịch Phong đang đứng trước mặt anh.
“Lam... Sao anh lại làm điều này?” Giọng Dịch Phong tràn đầy đau khổ, ánh mắt cậu nhìn anh như muốn trách cứ nhưng lại không nỡ.
Tinh Lam không kìm được nước mắt, anh bật dậy, muốn lao tới ôm lấy Dịch Phong. Nhưng một lần nữa, anh chỉ chạm vào khoảng không trống rỗng.
“Phong! Anh không thể chịu được nữa! Anh không thể để em đi như thế. Anh muốn em ở lại...”
Dịch Phong lắc đầu, từng lời nói của cậu như những nhát dao cắt vào lòng anh:
“Anh không hiểu sao? Em không thuộc về thế giới này nữa. Việc anh gọi em về chỉ làm khổ cả hai chúng ta. Lam, hãy để em đi...”
“Không!” Tinh Lam hét lên. “Em nghĩ anh sẽ để em một mình sao? Anh không cần bất kỳ điều gì khác. Chỉ cần có em, dù là linh hồn, anh cũng không quan tâm!”
Dịch Phong đau đớn nhìn anh, nhưng chưa kịp trả lời thì bỗng nhiên, cơ thể cậu run rẩy, khuôn mặt tái đi. Một giọng nói lạnh lẽo từ đâu đó vang lên, mang theo sự uy nghiêm của cõi âm:
“Người phàm, ngươi đã phạm sai lầm lớn. Linh hồn này không thể ở lại trần gian, nếu ngươi cố chấp, hậu quả sẽ khôn lường...”
Tinh Lam quay người lại, nhưng không thấy ai. Chỉ có bóng tối và luồng khí lạnh bao trùm căn phòng.
“Ta không sợ hậu quả!” Anh hét lớn. “Dù phải chết, tôi cũng không để Dịch Phong rời xa tôi lần nữa!”
Không gian bỗng rung chuyển dữ dội. Dịch Phong kêu lên:
“Lam, dừng lại đi! Nếu anh cứ tiếp tục, anh sẽ mất tất cả!”
“Anh không cần gì cả, chỉ cần em!”
---