“Để nàng quỳ ngoài điện đến khi tỉnh táo lại đi! Hoang Hải là vùng đất nghèo khó, nàng không muốn đi thì thôi, lại còn xúi giục Chiêu Nhi đổi chỗ với mình. Sự thông minh của nàng chỉ dùng để mưu tính chị em mình, chẳng thấy chút dáng vẻ của người làm chị cả!”

Gió tuyết ngược chiều rít gào, tuyết đóng dày đến ba thước.

Trạc Anh quỳ gối giữa trời rét lạnh, tiếng mắng từ trong điện vọng ra rõ ràng từng chữ. Thiếu nữ có gương mặt thanh tao tựa như tranh thủy mặc không chút biểu cảm, nghe vậy chỉ lặng lẽ giấu đôi tay đông cứng vào sâu trong vạt áo.

“Bệ hạ bớt giận.”

Tiếng nói dịu dàng của Hoàng Hậu vang lên từ trong điện.

“Trạc Anh từ nhỏ thân thể yếu đuối, đúng là khó thích nghi với cái lạnh khắc nghiệt ở Hoang Hải. Hay là để nàng lên Thượng Thanh Thiên Cung, có lẽ linh khí tiên giới có thể chữa lành thân thể, giúp nàng học được đạo pháp, sau này còn có thể trở về giúp đỡ bệ hạ.”

Nghe đến bốn chữ “giúp đỡ bệ hạ,” Hoàng Đế Đế Khuyết thoáng hiện nét mặt kiêng dè.

Đứa con gái lớn này của ông, tuy từ khi sinh ra thân thể đã yếu ớt, nhưng ba tuổi đã biết đọc sách, năm tuổi biết làm thơ, mười tuổi đã được nho tiên thánh nhân để mắt đến, thu làm đệ tử trong suốt tám năm.

Đáng tiếc, vì bệnh tật mà nàng không thể học pháp thuật, thánh nhân đành chỉ dạy nàng Tứ Thư, Ngũ Kinh.

Một cô gái học Tứ Thư, Ngũ Kinh, thì có ích gì?

Huống hồ, tám năm qua, mỗi lần nàng hồi cung đều đứng ra can ngăn triều đình không nên tuyên chiến với Tiên giới, khẳng định rằng chiến tranh sẽ chỉ dẫn đến thất bại.

Hiện tại, tất cả đúng như nàng đã nói.

Đế Khuyết đứng trước tế đàn nhìn lại.

Hắn ra lệnh khắp thiên hạ phá hủy tất cả các đền miếu thờ tiên nhân từng trấn áp yêu ma cứu giúp nhân gian. Trận tuyết này, tuy nhẹ như bông, nhưng lại nặng trĩu trên vai bá tánh Đại Ung, làm tan đi ý chí chinh phục Tiên giới, ép họ cầm lấy cuốc xẻng mà quay lưng với hoàng quyền..

Hoàng thất Đại Ung đã đến bước đường cùng.

Để cầu tiên giới nguôi giận, ông đành hy sinh hai đứa con gái của mình, dâng lên như vật thế thân, nhằm bình ổn mối bất hòa.

Nữ tử đang quỳ ngoài điện không kiêu ngạo, không nịnh bợ, tuyết rơi phủ đầy làm mờ đi dung nhan nàng, nhưng Đế Khuyết có thể nhìn thấu tâm can nàng.

Con gái ông đang cười nhạo ông bất lực.

“Phụ hoàng, mẫu hậu!”

Tiếng gọi trong trẻo vang lên bên ngoài, khiến Hoàng Đế và Hoàng Hậu trong điện thoáng thở phào.

Trạc Anh cũng ngẩng đầu, đôi mắt lạnh nhạt ánh lên chút phản ứng.

Một bóng dáng đỏ rực lướt qua, đôi chân dừng lại khi nhìn thấy hàng mi dài của Trạc Anh phủ tuyết, gương mặt tái nhợt không chút sức sống. Chiêu Túy thoáng lộ nét áy náy, nhưng rất nhanh đã vội vã chạy vào trong điện.

Hoàng Hậu thấy con gái nhỏ áo phủ đầy tuyết, lập tức đứng dậy phủi đi lớp tuyết trên áo giúp nàng:

“Con bé này, trời lạnh như thế này sao lại không dùng ô? Còn chạy nhanh như vậy làm gì?”

“Không phải con lo lắng các người phạt tỷ tỷ sao!” Chiêu Túy nôn nóng kéo tay áo Hoàng Đế, “Phụ hoàng, chính con muốn đi Hoang Hải. Đêm qua con đã nhờ tỷ tỷ giúp con, các người trách lầm tỷ rồi!”

Sắc trời mù mịt, gió đông gào thét.

Trạc Anh ngồi yên, tay chạm vào chỗ lạnh, không có cảm giác gì ngoài cơn đau nhói, nhưng nàng luôn giỏi chịu đựng. Khuôn mặt không có dấu hiệu nào của sự mệt mỏi, chỉ có một chút hồng lên trên da, không ai nhận ra nàng đang chịu đựng cơn đau.

Khi không thể chịu đựng được nữa, nàng tìm cách phân tâm, giống như lúc còn nhỏ, tìm những điều nhỏ nhặt để quên đi.

Chẳng hạn như đếm những viên linh thạch trong túi tiền của mình.

Khi đếm đến viên linh thạch thứ hai mươi, Hoàng Hậu lên tiếng khuyên nhủ, nhắc nhở Chiêu Túy không nên bị tình cảm làm mờ mắt.

Nhân Hoàng còn thẳng thừng nói:

— Thượng Thanh Thiên Cung muốn cô mạo hiểm chính là vì muốn cô trở thành một viên ngọc quý trong tay họ, để có thể sống lâu trăm tuổi, đạt được tiên đạo. Còn gì nữa sao?

Khi đếm đến viên linh thạch thứ bảy mươi tư, Chiêu Túy đã bắt đầu sử dụng chiêu thức mà nàng quen thuộc nhất, giả vờ khóc lóc, nói rằng:

— Sống lâu trăm tuổi có ích gì! Từ nhỏ đến lớn, các ngươi chỉ biết đưa cho ta những thứ cẩm y ngọc thực, nhưng các ngươi đâu có hiểu ta thực sự muốn gì!

Khi đếm đến viên linh thạch thứ một trăm hai mươi ba, Nhân Hoàng và Hoàng Hậu đã bắt đầu thoả hiệp.

Chiêu Túy tiếp tục thuyết phục, khen ngợi Hoàng Hải Thiếu Quân Trầm Nghiệp tài năng vô hạn, chắc chắn sẽ có cơ hội nổi bật, thậm chí có thể thống nhất toàn bộ thủy vực, ngang hàng với Thượng Thanh Thiên Cung.

Những viên linh thạch trong túi đã lên tới hai trăm mười lăm, không thể đếm hết.

Trước khi Trạc Anh tiếp tục đếm, một cung nhân trong cung bước vào báo tin, yêu cầu nàng vào trong điện.

"Nghe Chiêu Túy nói, Hoàng Hải Thiếu Quân cũng đã từng tu luyện dưới sự chỉ dạy của thánh nhân, ngươi có quen biết hắn không? Hắn nhân phẩm như thế nào?"

Trong điện, khói hương nhẹ nhàng bay lên, lửa than phát ra những âm thanh ấm áp.

Trạc Anh vừa định mở miệng trả lời, nhưng bỗng nhiên cơn ho khan dữ dội bùng phát từ lồng ngực, khuôn mặt tái nhợt của nàng ngay lập tức ửng đỏ.

Sau khi quỳ trong gió tuyết suốt một canh giờ, khi gió ấm thổi qua, chân nàng giờ cứng đờ, cơn đau nhức đến mức ngứa ngáy.

Ánh mắt Nhân Hoàng lộ ra một chút phức tạp, nhưng cuối cùng ông không nói an ủi, chỉ ra lệnh cho người mang ghế cho nàng ngồi..

Trạc Anh ngồi xuống, bình thản kể lại, giọng nói trầm tĩnh không chút biểu cảm, như thể không hề bị ảnh hưởng bởi những đau đớn và khó khăn.

Bầu trời mờ mịt khói sương, gió đông rít gào.

Đôi tay Trạc Anh đã lạnh đến mức mất cảm giác, nhưng nàng vốn giỏi chịu đựng. Ngoại trừ trên mặt tái nhợt không còn chút máu, gần như không ai nhận ra nàng đang phải chịu đựng cơn đau hành hạ. Trạc Anh ngồi yên, cơ thể như bị đông cứng, mất đi tri giác, nhưng nàng luôn rất giỏi trong việc nhẫn nại. Khi khó chịu tới mức không thể nhịn nổi, nàng lại giống như thuở bé, tự tìm chút việc nhỏ để phân tán sự chú ý.

Như là đếm linh thạch trong túi giới tử của mình.

Đếm đến viên linh thạch thứ hai mươi, Hoàng hậu đang tận tình khuyên bảo Chiêu Túy rằng không nên vì chút tình cảm mà làm mờ lý trí. Nhân Hoàng lại thẳng thừng nói:

“Thượng Thanh Thiên Cung chỉ định người là tỷ tỷ của ngươi, nàng ấy mạo hiểm là để ngươi giả danh mà đến, rốt cuộc là vì điều gì? Chẳng phải chỉ vì muốn ngươi trở thành viên ngọc quý trong tay nàng ấy, sống lâu trăm tuổi và đắc đạo thành tiên sao?”

Đếm đến viên thứ bảy mươi tư, Chiêu Túy bắt đầu giở sở trường của mình, vừa khóc lóc vừa oán trách

 “Trường thọ trăm tuổi thì có ích gì! Từ nhỏ đến lớn các người chỉ biết đem những thứ phú quý cẩm y ngọc thực nhét vào tay con, căn bản không quan tâm con thực sự muốn gì.”

Đếm đến viên thứ một trăm hai mươi ba, Nhân Hoàng và Hoàng hậu bắt đầu có dấu hiệu thỏa hiệp.

Chiêu Túy thừa thắng xông lên, không ngừng khen ngợi Hoang Hải Thiếu Quân Trầm Nghiệp là kỳ tài ngút trời, tương lai tất sẽ vang danh thiên hạ, thậm chí có thể thống nhất thủy vực tứ hải, sánh ngang địa vị Thượng Thanh Thiên Cung.

Rất nhanh, nàng đếm hết 215 viên linh thạch trong túi giới tử.

Khi Trạc Anh chuẩn bị đếm lần thứ hai, cuối cùng trong điện cũng có cung nhân truyền lời, gọi nàng vào

“ Nghe Chiêu Nhi nói, vị Hoàng Hải Thiếu Quân kia cũng từng tu luyện dưới sự chỉ dạy của thánh nhân, ngươi có quen biết hắn không? Hắn có nhân phẩm như thế nào?”

Trong điện, hương trầm thoang thoảng, bếp lò phát ra những tiếng than cháy tí tách.

Trạc Anh vừa định mở miệng trả lời, thì ngực đã bùng lên một cơn ho dữ dội, khuôn mặt tái nhợt Trạc Anh vừa định mở miệng trả lời, nhưng bỗng nhiên cơn ho khan dữ dội bùng phát từ lồng ngực, khuôn mặt tái nhợt của nàng ngay lập tức ửng đỏ.

Sau khi quỳ trong gió tuyết suốt một canh giờ, khi gió ấm thổi qua, chân nàng giờ đã cứng đờ, cơn đau nhức đến mức ngứa ngáy.

Ánh mắt Nhân Hoàng lộ ra một chút phức tạp và kích động, nhưng cuối cùng ông không nói lời an ủi, chỉ ra lệnh cho người mang ghế cho nàng ngồi.Nàng ngồi xuống, hơi thở dần ổn định, khuôn mặt vốn lãnh đạm của Trạc Anh vẫn không chút biểu cảm, điềm nhiên đáp::”

 “Sư huynh tu đạo, thiên phú tuyệt thế, tính cách trầm ổn, dung mạo lại tuấn lãng phi phàm. Dù chỉ là ấu tử của quân thượng Hoang Hải, nhưng lại được quân thượng hết mực ưu ái. Hai năm trước, hắn lập được công lớn, khiến quân thượng tin tưởng, vì vậy được phong Thiếu Quân. Tiền đồ vô lượng”

Nghe Trạc Anh nói vậy, đế hậu đồng loạt an tâm hơn

 “Nếu thật sự có thể cùng Hoang Hải Thiếu Quân kết thông gia, quả thật tốt hơn nhiều so với việc đưa Chiêu nhi đến Thượng Thanh Thiên Cung làm con tin. Nhưng không biết ý tứ Hoang Hải bên kia ra sao...”

 “Là Đại Ung công chúa, ngọc quý trên tay chúng ta, họ dám ghét bỏ sao? Sau khi chính thức hòa giải, lại còn cúng dâng thêm mấy trăm tòa miếu thờ của Tiên tộc Hoang Hải, chắc chắn họ sẽ vui mừng không thôi.”

Con người nhận được sự che chở của thần tiêm, ngược lại, Tiên tộc cũng cần tín ngưỡng của nhân gian để củng cố tiên căn, tăng tiến tu vi.

Mấy trăm tòa cung quan miếu thờ này, đối với Đại Ung mà nói, chỉ như một món của hồi môn.

Thấy đế hậu đồng ý, Chiêu Túy mừng rỡ cười rạng rỡ.

Nhân Hoàng giả vờ nghiêm mặt nói:

  “Đúng là nữ nhi lớn rồi không giữ được”

Chiêu Túy vui vẻ kéo tay cha mẹ, ngọt ngào đáp:

 “Con biết mà, a phụ a mẫu là tốt nhất trên đời.”

Cảnh ba người đứng chung một chỗ, không giống hoàng thất mà như một gia đình bình thường, Nhân Hoàng cũng tạm gác vẻ uy nghiêm, chỉ còn nét dịu dàng yêu chiều con gái.

Nhưng Trạc Anh hiểu rõ, hắn là phụ thân tốt của Chiêu Túy, nhưng không phải của nàng.

Không có phụ thân nào để con gái năm tuổi bị đói khát, phải lấy tiền mua chuộc cung nữ mới có cơm ăn.

Càng không có phụ thân nào vì e sợ sự thông minh của con mà từ nhỏ đã hạ độc cổ, khiến nàng suốt đời trở thành một phế vật yếu ớt.

Ngồi gần bếp lò, Trạc Anh cố nhích lại gần hơn để xua tan cái lạnh thấu xương. Một tia lửa nhỏ văng ra, rơi xuống mu bàn tay nàng, để lại một vết đỏ, nhưng nàng chỉ lặng lẽ nhìn mà không rụt tay lại.

Ngày đại tuyết sắp kết thúc, cuộc liên hôn giữa công chúa và Hoang Hải Tiên tộc xem như đã định.

Nhưng từ khi sinh ra đến lúc chết, nàng chưa từng biết thế nào là ấm áp.

Buổi trưa buông xuống, sắc trời u ám.

Ngoài Đại Ung cung, tiên sử của Hoang Hải Tiên tộc đã đứng chờ từ lâu.

Chiêu Túy đứng trên thành lâu, không hề tỏ ra chút lo lắng hay thống khổ vì tình cảnh bất đắc dĩ, trái lại, nàng nhón chân, ánh mắt rạo rực tìm kiếm bóng dáng của Thiếu Quân Trầm Nghiệp trong đám đông.

Nhanh thôi.

Nàng sẽ sớm đạt được điều mình mong muốn.

Nàng đã liều chết đánh cắp Tiên tộc thánh vật, nghịch chuyển càn khôn để quay lại quá khứ, chẳng phải là vì ngày hôm nay sao?

Kiếp trước, khi tỷ tỷ thế thân nàng đi Thượng Thanh thiên cung, cũng không thấy được cảnh đế hậu mong đợi mỗi ngày.

Ngày tháng trôi qua, tu luyện không có điểm dừng , nàng đã chẳng còn hứng thú với việc tu luyện . Cả cuộc đời nàng, chỉ có hy vọng Hoang Hải Thiếu Quân Trầm Nghiệp xuất hiện, làm cho cuộc sống tuyệt vọng của nàng như bừng sáng một tia hy vọng.

Nhưng Tiên giới rộng lớn, Thượng Thanh thiên cung cao vút trên Cửu Trọng Thiên, còn Hoang Hải Tiên tộc lại ở tận đáy biển Hoang Hải.

Mỗi ngày, nàng cách Trầm Nghiệp một khoảng cách không thể nào vượt qua, và mỗi ngày, Chiêu Túy lại hối hận vì trước kia đã nghe theo cha mẹ sắp đặt, ước gì có thể quay lại một lần nữa.

Cơ duyên đến, nàng biết được Thượng Thanh thiên cung có một thánh vật có thể nghịch chuyển thời gian.

Chiêu Túy vuốt ve chiếc vòng tay trên cổ tay.

Trời cao vẫn luôn phù hộ nàng.

"Nguyệt Nô, năm trước vào đêm trừ tịch, ngươi cũng đã gặp Thiếu Quân, ngươi có thể giúp ta tìm xem Thiếu Quân ở đâu không?"

Thị nữ cùng nàng, sau một hồi lâu nhìn xung quanh, dưới thành là một biển người mênh mông như kiến, nhìn qua chỉ thấy mọi thứ đều giống nhau.

Cuối cùng, trong đám đông, Chiêu Túy nhìn thấy một chiếc kiệu liễn treo tiêu chí của Thiếu Quân, nhưng chưa kịp mừng rỡ, đã nghe thấy một giọng nói lạnh lùng từ phía sau:

" Hôm nay hắn không đến.”

Chiêu Túy cắn môi, quay lại với vẻ không cam lòng, nói:

“Kiệu liễn của hắn rõ ràng ở đây mà.”

Trạc Anh ánh mắt bình thản, không đáp lời.

Đúng là kiệu liễn của hắn, nhưng xung quanh lại không có một bóng dáng hộ vệ hay thị vệ nào của Trầm Nghiệp.

Điều này chứng minh hắn tuy đã đến nhân gian, nhưng lại không hiện thân.

Nguyên nhân không khó đoán.

Có lẽ giữa đường hắn phát hiện người muốn đến Hoang Hải không phải là Trạc Anh, sợ nàng sẽ nhờ vả mình, nên quyết định tránh mặt, không muốn từ chối trực tiếp, vì vậy đã chọn cách không xuất hiện.

Hắn chính là kiểu người lý trí đến tàn nhẫn như vậy.

Thấy Trạc Anh rõ ràng hiểu Trầm Nghiệp hơn mình, tất cả vẻ mong đợi trên mặt Chiêu Túy bỗng chốc biến mất, thay vào đó là ánh mắt nhìn chằm chằm Trạc Anh, đầy căng thẳng.

Nàng kiềm chế nỗi bức xúc, nhưng cuối cùng không nhịn nổi, mở lời với giọng đầy hoang mang:

“Tỷ tỷ, ngươi và Thiếu Quân là thanh mai trúc mã, lại có tình nghĩa sư huynh muội, ngươi có phải là……”

Nghe vậy, Trạc Anh bỗng lộ ra một nụ cười kỳ lạ, nhạt nhẽo nhưng đầy ẩn ý.

Ngày thường vẻ mặt lạnh nhạt, lãnh đạm của Trạc Anh bỗng nhiên xuất hiện một nụ cười kỳ lạ, nụ cười ấy rạng rỡ đến mức khiến người ta hoa mắt, chỉ một ánh nhìn cũng đủ khiến trái tim người khác ngừng đập, tâm thần bị cuốn theo.  

Chiêu Túy nhìn thấy cảnh này, một cảm giác ngẩn ngơ chạy qua, lòng như bùng lên một trận sóng gió.  

Dù nàng có nói tỷ tỷ là người vô tình, nhưng mỹ nhân sáng như bạch thược, sống bên nhau từ nhỏ, chẳng lẽ kiếp trước Trầm Nghiệp thật sự chưa từng động lòng sao?  

Trạc Anh nhìn ra sự hoảng loạn trong mắt nàng, đáy mắt đen thẫm như chứa đựng vô vàn cảm xúc khó đoán, khiến Chiêu Túy cảm thấy như bị cuốn vào vực sâu, không sao thoát ra được.Cuối cùng, Trạc Anh chỉ khẽ phun ra hai chữ:  

“Ngươi đoán xem?”  

Chiêu Túy thiếu chút nữa nghẹn ngào.  

Nhưng kiếp trước đã qua, nàng không thể tìm được câu trả lời từ Trầm Nghiệp.  

Còn kiếp này, Trầm Nghiệp đối với nàng chỉ là người xa lạ, hắn chỉ xuất hiện 1 lần, khi Trạc Anh trở về cung.  

“Không quan trọng.” Chiêu Túy kìm nén nước mắt, cố tạo ra vẻ bình tĩnh.

 “Dù sao, ta cũng sẽ sống tốt ở Hoang Hải, tỷ tỷ, ngươi phải bảo trọng ở Thượng Thanh thiên cung.”  

Kiếp trước, sau khi đến Thượng Thanh thiên cung, nàng mới biết Trạc Anh vì giúp Trầm Nghiệp giành vị trí Thiếu Quân mà đắc tội không ít thần tiên ở Thượng Thanh thiên cung, bao gồm cả Thiên Vương điện, với Võ thần Tạ Sách Huyền.  

Kẻ này chính là đối thủ lớn của tỷ tỷ, hai người đã giao chiến suốt nhiều năm.  

Dù vậy, tỷ tỷ chưa bao giờ đối mặt trực tiếp với hắn.  

Nhưng giờ đây, mọi thứ đã thay đổi.  

Trạc Anh im lặng nhìn nàng một lúc lâu, rồi bỗng nhiên mở miệng hỏi:  

“Chiêu Túy, ngươi rất hận ta sao?”  

Câu hỏi này khiến Chiêu Túy sững sờ, nàng chưa bao giờ nghĩ về điều này.  

Nhưng khi Trạc Anh hỏi như vậy, nàng bỗng nhớ lại, Trạc Anh chính là tỷ tỷ duy nhất của mình, người mà lúc nhỏ nàng từng gần gũi và yêu thương.  

Vậy khi nào mọi thứ thay đổi?  

Là khi mẫu thân không ngừng nói Trạc Anh chỉ là một đứa con vợ lẽ và khuyên nàng tránh xa nàng ấy?  

Hay là khi phụ thân luôn trách móc tỷ tỷ mỗi khi nàng làm sai, còn nàng dù có sai sót thế nào cũng được cha thương yêu?  

Câu hỏi này thật khó trả lời, Chiêu Túy không muốn tự vấn mình thêm nữa.  

“Tỷ tỷ, làm sao ta có thể hận ngươi được?”  

Chiêu Túy bước lên một bước, nắm lấy tay nàng, ánh mắt chân thành.  

"Tối qua ta đã nói, ta chỉ muốn có Trầm Nghiệp, tỷ tỷ, chỉ cần ngươi giúp ta lần này, sau này ta sẽ bù đắp tất cả, được không?”  

Trạc Anh nhìn nàng, đôi mắt ướt lệ, ai nhìn thấy cũng không khỏi cảm động, một người con gái chân thành đến mức không chút tà tâm.  

Chỉ tiếc, những lời Chiêu Túy đã nói trong kiếp trước vẫn văng vẳng bên tai Trạc Anh.  

— Thượng Thanh thiên cung tàn nhẫn, ta sống mười năm vì hạt nhẫn, sống còn không bằng chết!  

— Không ngờ Hoang Hải Tiên tộc giờ đã thống trị bốn biển, ngươi đứng đầu, sống bên Thiếu Quân... Tỷ tỷ, ta thật sự rất ghen tị với ngươi.  

Sau khi Trạc Anh trọng sinh, không lâu sau Chiêu Túy đã đến tìm nàng, muốn trao đổi một chuyện.  

Lúc đó, Trạc Anh đã hiểu, trọng sinh không chỉ là cơ hội của riêng nàng.  

Chiêu Túy như thể muốn thay đổi vận mệnh của chính mình.  

Dù thế, Trạc Anh không thể để tỷ tỷ mình, một người vô tội, bị cuốn vào hiểm nguy.  

Trạc Anh nhìn xuống, che giấu cảm xúc trong mắt, rồi lạnh lùng nói:  

“Hoang Hải Tiên tộc luôn thiếu thốn vật tư, nguy cơ luôn rình rập. Trầm Nghiệp tuy đã là Thiếu Quân, nhưng nếu không kế nhiệm vị trí quân chủ, sẽ không thể yên vị. Ngươi chắc chắn sẽ không hối hận chứ?”

Trời rét buốt, Trạc Anh hôm nay lại phải quỳ giữa gió tuyết suốt một thời gian dài, thân thể đã mệt mỏi đến cực điểm.  

Vừa dứt lời, nàng không kịp kìm lại, thân hình khom xuống, yếu ớt đến mức cơn gió thoảng qua cũng khiến nàng như muốn tan ra, khẽ che miệng ho mạnh.  

Chiêu Túy theo phản xạ muốn bước đến đỡ nàng, nhưng không hiểu sao, tay nàng bất chợt dừng lại giữa không trung, như thể một cơn bão mơ hồ vừa xuất hiện trong lòng.  

Nàng ngẩng đầu lên, trong ánh mắt đầy sự chờ mong, như đang nhìn về một tương lai không gì cản trở.  

“Đương nhiên sẽ không, vô luận thế nào, ta và Thiếu Quân nhất định sẽ bên nhau đến bạc đầu, không làm tỷ tỷ hôm nay thất vọng.”  

Mãi một lúc sau, Trạc Anh mới ngừng cơn ho, ngước mắt liếc nhìn nàng một cái, nhưng ánh mắt đó không có gì đặc biệt.  

Nàng không hề nói tới điều đó.  

Trầm Nghiệp hiện giờ là Thiếu Quân của Hoang Hải, nhưng hắn có vô vàn huynh đệ.  

Hoang Hải vì nội loạn mà dần suy yếu qua năm tháng, tất cả những khó khăn đó đều bắt nguồn từ sự rối ren trong nội bộ.  

Kiếp trước, chính nàng là người thuyết phục Trầm Nghiệp đoàn kết huynh đệ, tránh cho nội loạn làm suy yếu sức mạnh của Hoang Hải, từ đó đưa vương triều trở lại thế cục thống nhất tứ hải.  

Trạc Anh chậm rãi ngẩng mắt, nhìn những đám tuyết lớn bay khắp nơi, rồi hạ xuống, dừng lại trên biểu tượng của Hoang Hải Tiên tộc.  

Trầm Nghiệp, Trầm Nghiệp.  

Nàng trong lòng không ngừng nhắc lại tên hắn, từng âm tiết như mảnh vỡ, nhấm nháp từng chút từng chút.  

Chiêu Túy lo lắng, sợ Trạc Anh sẽ đổi ý, tranh đoạt cơ hội của nàng để đi Hoang Hải, nhưng nàng không hề hay biết —  

Kiếp trước, Trạc Anh trở thành Hoang Hải Thiếu Tư Mệnh, giúp hắn mưu đồ quyền lực, phải đối mặt với vô vàn lần ám sát, danh tiếng bị bôi nhọ, và cuối cùng, nàng chết trong tay người mà mình tin tưởng nhất.  

Còn kiếp này, Trạc Anh thà sống trong Thượng Thanh thiên cung, dù cuộc sống khổ sở đến mức không thể chịu đựng nổi, nàng cũng không quay lại Hoang Hải.  

Không có nàng dốc hết tâm huyết, Trạc Anh muốn nhìn xem, muội muội của nàng sau khi hao tổn hết tâm trí để tìm phu quân, liệu có thể thành công hay không, liệu mọi tham vọng của Trầm Nghiệp có thể trở thành hiện thực, hay chỉ mãi là một giấc mộng không bao giờ thành.  

Ầm vang —!!  

Một tiếng động rung trời chuyển đất từ xa xa vang lên, làm gián đoạn dòng suy nghĩ của Trạc Anh.  

Mọi người đồng loạt ngẩng đầu, ánh mắt đầy kinh ngạc.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play