Edit & beta: Thanhthanh

Thiếu niên ánh mắt trong suốt đen nhánh như giếng cổ không chút gợn sóng, lại u ám không thấy đáy, mặt mày đều mang vẻ thanh lãnh, không có biểu cảm gì, khuôn mặt nhìn qua vài phần kiên nghị.

Nếu không phải Kỳ Tiêu chú ý tới, không ai sẽ nhận ra rằng ở góc tối ấy, vẫn có một người đứng lặng lẽ, giống như một tồn tại vô hình, trong suốt như không khí.

Nhưng đáng chú ý nhất là, bên tay trái cậu trống không.

Khi mọi người đổ dồn nhìn về phía cậu, đôi mắt cậu hơi rũ xuống, đường cong sườn mặt càng hiện lên vẻ cứng cỏi lạnh lùng.

So với những thiếu gia, tiểu thư nhà giàu chỉnh tề, sang trọng, hắn đứng ở đây rõ ràng không hợp với bầu không khí.

Đặc biệt là người khác liếc mắt một cái có thể nhìn ra, cậu thiếu một tay.

Kỳ Tiêu lúc nãy mới nói cái gì?

Người này là anh trai hắn ta, cẩn thận ngẫm lại, bố Kỳ Tiêu trước kia có một đoạn hôn nhân, thiếu niên này chắc là con trai của người vợ trước.

Kỳ Tiêu cũng nói, Bạch Nguyệt cùng anh trai hắn ta thật sự xứng đôi.

Bạch Nguyệt xứng đôi với một người tàn tật.

Đây quả thật là khinh người quá đáng!

Đã sớm biết Kỳ Tiêu là người thích làm theo ý mình, hắn đối với người mình thích thì đào tim đào phổi, nhưng đối với người hắn ghét, hắn thật sự là không hề lưu tình.

Đám người vây xem giữ thái độ yên tĩnh, lẳng lặng chờ xem trò hay.

Vị này mới trở về Bạch gia không lâu, sẽ thẹn quá hóa giận? Hay là sẽ tủi thân khóc thút thít.”

Cho dù nhiều người trong lòng nghĩ dùng phương thức này để hạ nhục một cô gái thật sự là quá đáng, nhưng ngại thế lực của Kỳ Tiêu, cũng không có người dám đứng ra nói chuyện thay Bạch Nguyệt.

Kỳ Tiêu cười nói: “ Bạch gia không phải cùng Kỳ gia nhiều năm trước vì con gái mà định ra hôn ước sao? Bạch Nguyệt, cô là đại tiểu thư Bạch gia, mà anh trai tôi Kỳ Vọng, là đại thiếu gia, nói sao thì hai người rất xứng đôi, cô thấy sao.”

Nhiều năm như vậy, người ngoài chỉ biết đại thiếu gia của Kỳ gia chính là Kỳ Tiêu, Kỳ Vọng này rất nhiều người chưa nghe qua, đừng nói Kỳ Vọng sẽ xuất hiện ở trường hợp như thế này.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người mang vẻ tò mò nhìn Kỳ Vọng.

Thiếu niên này không dành ánh mắt cho bất kỳ ai, cậu không có vẻ ngoài nổi bật như Kỳ Tiêu khiến người ta kinh ngạc. Khuôn mặt tuấn tú của cậu, lại vì khí chất lạnh lùng, xa cách mà càng khiến người khác cảm thấy khó tiếp cận.

Vô cùng rõ ràng, Kỳ Tiêu đã thông báo một tin, hắn không có khả năng cùng Bạch Nguyệt thực hiện hôn ước năm đó người lớn định ra, nếu muốn tìm thì đi tìm Kỳ Vọng đi.

Kỳ Tiêu kiêu ngạo cũng tốt, càn rỡ cũng tốt, Bạch Thu Thu đang đứng ở tầng trên cảm thấy trên mặt nóng lên, hóa ra khi được người kiên định giữ lại là cảm giác này.

Đúng vậy, trong lòng Kỷ Tiêu chỉ có Bạch Thu Thu, mặc kệ Bạch Thu Thu là thiên kim giả, người cậu ta thích chỉ có cô.

Những cô gái trẻ tuổi ở đây không khỏi vô cùng hâm mộ Bạch Thu Thu.

Rốt cuộc, mọi người mong chờ, xem Bạch Nguyệt có động thái gì.

Cô là muốn chửi ầm lên?

Hay là muốn bỏ chạy?

Kỳ Tiêu cười như không cười, ánh mắt đầy chờ mong nhìn về phía nữ nhân ác độc này, mong đợi thấy cảnh cô ta xé bỏ lớp mặt nạ, lộ ra vẻ cuồng loạn.

Tuy nhiên, Bạch Nguyệt đã vòng qua hắn.

Chỉ trong khoảnh khắc thoáng qua, Kỳ Tiêu khẽ sửng sốt.

Bạch Nguyệt từng bước tiến về phía một góc nơi có người đứng, ánh mắt của cô dừng lại ở chỗ tối tăm nơi góc đó, trên người chàng trai, không lệch đi, không nghiêng, giống như mục tiêu cô hướng tới, rõ ràng và chính xác như vậy.

Khi bóng dáng của cô lướt qua, chàng trai ngẩng đầu lên, ngay lập tức gặp phải ánh mắt của cô.

Bạch Nguyệt khẽ cong mi mắt, ánh mắt đen láy của cô lóe lên những điểm sáng, cô cười dịu dàng và xinh đẹp: “Chào anh, vị hôn phu của tôi”

Cô nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh, và cũng cảm nhận rõ ràng tay anh cứng đờ.

Nếu như trước đó Kỳ Tiêu có hành động sỉ nhục người khác, giống như ném một viên đá vào hồ nước tĩnh lặng, thì Bạch Nguyệt lúc này lại như là thả lên một cơn sóng lớn.

Mọi người xung quanh bắt đầu ồn ào, sự chú ý của họ trở nên náo loạn.

Những lời bàn tán ầm ĩ nhất là: “Cô ấy không phải điên rồi đấy chứ?”

Nếu không, sao cô lại vui vẻ chấp nhận một vị hôn phu bị đổi thành một người thân thể tàn tật và mang thân phận nhục nhã như vậy chứ?

Chàng trai với đôi mắt đen nhánh, khẽ nhíu mày.

Khi anh muốn rút tay lại, Bạch Nguyệt đã buông tay ra trước, ngẩng đầu nhìn dáng người cao gầy của anh, mái tóc đen buông nhẹ, như thể không cảm nhận được hơi lạnh tỏa ra từ chàng trai, đôi mắt cô vẫn ánh lên nụ cười, như tia nắng tươi sáng.

“Kỳ Tiêu, con đang làm gì vậy?”

Một tiếng quát vang lên đột ngột, một người đàn ông bước tới. Khuôn mặt của ông ta nghiêm nghị, rõ ràng là đang rất tức giận, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Kỳ Tiêu.

Kỳ Tiêu hồi phục lại tinh thần, cười cười đáp: “Ba, sao ba lại tới đây?”

Người đến là Kỳ Viễn, hiện tại là người đứng đầu của Kỳ gia.

Nghe nói, Kỳ Viễn năm xưa khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, chỉ trong thời gian ngắn đã xây dựng được một cơ nghiệp lớn, có được một vị trí vững chắc trong giới kinh doanh. Ông thật sự là một người có tài, tiếc là việc dạy dỗ con cái lại không được tốt.

Kỳ Viễn cũng nhận được tin và vội vã đến đây. Ông quét mắt nhìn xung quanh, cảm thấy vô cùng tức giận, liền thấp giọng chất vấn: “Con bảo rằng muốn tổ chức một bữa tiệc để làm quen với Bạch Nguyệt, vậy mà nhìn xem bây giờ con đang làm cái gì!”

Kỳ Tiêu không để bụng, chỉ cười: “Ba không phải luôn nghĩ rằng Bạch Nguyệt sẽ gả vào nhà chúng ta sao? Cho nên con đang tác hợp cô ấy với Kỳ Vọng, thay đổi góc nhìn một chút, cô ấy làm chị dâu chẳng phải cũng là một cách gần gũi sao?”

“Mày!” Kỳ Viễn liếc mắt nhìn Kỳ Vọng, ánh mắt đầy vẻ chán ghét thoáng qua, nhưng ông ta nhanh chóng kiềm chế lại cảm xúc của mình, quay lại nở một nụ cười giả tạo với Bạch Nguyệt: “Nguyệt Nguyệt, Kỳ Tiêu chỉ đang đùa với cháu thôi, cháu đừng để tâm, về nhà bác sẽ dạy dỗ lại nó.”

Bạch Nguyệt cong môi cười, “Cháu không để ý.”

Kỳ Viễn lại nói: “Về hôn ước giữa cháu và Kỳ Tiêu…”

Bạch Nguyệt cười đáp: “Bác Kỳ, Kỳ Tiêu không thích cháu, cháu cũng không thích anh ta, hôn ước giữa chúng ta chẳng có gì quan trọng cả.”

Kỳ Tiêu liếc mắt nhìn Bạch Nguyệt, thầm nghĩ cô lúc này cũng rất thức thời.

Kỳ Viễn miễn cưỡng cười, “Nguyệt Nguyệt, cháu cũng đừng đùa nữa, từ trước đến nay hai gia đình đã có sự sắp xếp, nếu cháu không thích Kỳ Tiêu, vậy cháu thích ai?”

“Cháu thích anh ấy.” Bạch Nguyệt lùi một bước, đứng bên cạnh chàng thiếu niên, mặc dù cô thấp hơn anh rất nhiều, nhưng vẫn cố gắng đứng sát bên cạnh.

Kỳ Vọng cúi đầu, mắt nhìn xuống, cảm nhận được bàn tay cô gái đang nắm chặt góc áo của mình, như thể chỉ cần anh dịch một bước, cô sẽ kéo anh trở lại.

Ánh mắt của cô hướng về phía anh, nở một nụ cười.

Kỳ Viễn mặt cứng đờ, “Nguyệt Nguyệt, đừng đùa nữa, cháu và Kỳ Vọng trước nay chưa gặp nhau.”

Bạch Nguyệt đôi mắt đen nhánh, nhìn anh chân thành không chút e ngại, nói thẳng: “Cháu đối với anh ấy là nhất kiến chung tình.”

Kỳ Viễn mí mắt giật giật.

Mọi người xung quanh không khỏi liếc nhìn Kỳ Vọng từ đầu đến chân, rồi lại nhìn về phía Kỳ Tiêu, thật sự không thể hiểu nổi, Bạch Nguyệt làm sao có thể yêu một thiếu niên tầm thường như vậy, trong khi trước mặt cô lại có một người ưu tú như Kỳ Tiêu.

Kỳ Vọng vẫn im lặng, như thể tất cả những chuyện này đều không liên quan đến mình.

Bạch Nguyệt một tay che mặt, như thể mặt mình đang nóng lên, cô cúi đầu, môi khẽ cười, “Ba cháu và bác Kỳ có quan hệ rất tốt, nên mới định ra hôn ước. Dù cháu và Kỳ Vọng hôm nay mới gặp, nhưng cháu vẫn thích anh ấy, chứng minh rằng quyết định của ba và bác Kỳ ngày đó là đúng đắn, cháu nghĩ đó là duyên phận.”

Cô ngẩng đầu nhìn chàng thiếu niên, hơi nghiêng đầu, mái tóc dài như thác nước nhẹ nhàng lay động, ánh mắt cô sáng lên, vẻ mặt ngập tràn hy vọng, “Tôi nói đúng không?”

Đôi mắt sáng long lanh, cô chờ đợi câu trả lời của anh, không che giấu sự hồi hộp, như thể nếu anh phủ nhận, ánh mắt cô sẽ trở nên buồn bã, nước mắt sẽ rơi xuống.

Cô như muốn nói rõ: “Nếu anh nói ‘Không đúng’, thì tôi chắc chắn sẽ khóc.”

Cô vẫn không buông tay khỏi góc áo của anh, ngón tay trắng mịn như ngọc, thon dài, đối lập với quần áo đen của anh, tạo thành một sự tương phản rõ rệt.

Sau một lúc lâu, chàng thiếu niên cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt, khẽ lên tiếng: “Ừm”

Chỉ là một lời đáp đơn giản, không có gì đặc biệt, nhưng trong mắt anh lại hàm chứa rất nhiều ý nghĩa.

Mọi người xung quanh cũng bắt đầu thay đổi ánh nhìn, cuộc trò chuyện đã chuyển sang một hướng khác.

Kỳ Tiêu cảm nhận được ánh mắt của mọi người đang tập trung vào mình, trên mặt anh ta mất đi nụ cười nhàn nhạt, thay vào đó là một vẻ lạnh lùng, tối tăm.

Cô gái nhà Bạch gia lại thích một người thân thể tàn tật, trong khi đó, cô lại khinh thường nhìn vào người như hắn – thiên chi kiêu tử. Vậy thì ai mới thực sự là người mất mặt trong bữa tiệc này?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play