Edit & beta: Thanhthanh

Kỳ gia tổ chức một bữa tiệc, tất nhiên các nhân vật nổi tiếng đều tụ tập tại đây, đa số là vì muốn giao lưu xã giao, đương nhiên cũng có số ít người là đến để xem trò vui.

Có người nhỏ giọng nói: “Mọi người nói xem Bạch gia thật sự xảy ra chuyện này sao, lại phát sinh chuyện ôm nhầm con, thiên kim thật thì bị nuôi ở nông thôn, thiên kim giả lại được sống mười mấy năm trong nhung lụa, cốt truyện này không phải ở trong Tivi mới có hay sao.”

“Cũng không phải là không có?” Có người tiếp lời nói: “Cho nên hiện tại Bạch gia đối với người con gái này rất là áy náy, việc gì cũng đều theo ý cô ấy, cô thiên kim giả kia vị trí hiện tại cũng rất xấu hổ.”

Người trước nói: “Cô ta hưởng thụ mười mấy năm sinh hoạt của đại tiểu thư, có gì mà phải xấu hổ? Bạch gia không đem cô ta đuổi đi cũng xem như tận tình tận nghĩa.”

“Thế nhưng… hôn ước của Bạch gia cùng Kỷ gia sẽ tính như thế nào?”

“Theo lý mà nói, thiếu gia Kỳ gia đương nhiên nên cùng thiên kim thật của Kỳ gia định ra hôn ước, nhưng thanh mai trúc mã từ bé đến giờ cùng Kỳ thiếu gia lại là vị thiên kim giả, nghe nói Kỳ thiếu gia đối với vị thiên kim giả này là vô cùng thích, tôi đoán anh ta không có khả năng đồng ý thay đổi người đính hôn.”

“Anh ta không đồng ý thì có ích gì? Hiện tại Kỳ gia cùng Bạch gia cam chịu chính là vị thiên kim tiểu thư thật kia mới nên là người cùng Kỳ thiếu gia liên hôn.”

Có người nói thầm: “Vị thiếu gia Kỳ gia kia cũng không phải là người theo khuôn phép cũ, người lớn trong nhà anh ta cũng không để trong mắt, mọi người xem đi, hôm nay trong bữa tiệc này nhất định có trò hay xem.”

Người nói chuyện cố ý chỉ chỉ vị trí phía trên tầng, ở đó đứng một nam một nữ.

Cháng trai với khuôn mặt tuấn mỹ, ngũ quan tinh xảo, khóe môi hơi cong, thời điểm cười rộ lên mang vài phần lười biếng, có loại cảm giác nguy hiểm lại mê người.

Kỳ Tiêu, thiếu gia được Kỳ gia kỳ vọng, trong vòng nổi danh ăn chơi trác táng, nhưng bởi vì bề ngoài anh ta quá đẹp, cho nên không ít các cô gái vẫn nhịn không được bị sắc đẹp mê mẩn, trộm thích anh ta.

Kỳ Tiêu đối với những cô gái thích mình từ trước đến nay đều không có một chút hứng thú, càng sẽ không lãng phí thời gian nói chuyện với bọn họ, nhưng anh ta lại có một ngoại lệ, đó chính là cô gái trước mắt.

Bạch Thu Thu nhấp môi: “Tôi đã nói không muốn đến, anh kéo tôi tới đây làm gì.”

Cô ta có một đôi mắt sáng mang ánh nước, xinh đẹp giống như yêu tinh, rốt cuộc những năm gần đây đều được nuông chiều mà lớn lên, cho nên chẳng sợ mắc bệnh công chúa, nhõng nhẽo, điều này như là lẽ đương nhiên, khiến mọi người không cảm thấy chán ghét, mà còn cảm thấy đáng yêu

Kỳ Tiêu cúi người, khóe môi ngậm cười: “Thấy em mỗi ngày ở trong nhà, sợ bị nghẹn hỏng rồi.”

Bạch Thu Thu hừ một tiếng: “Anh không phải không biết mọi người đều nói xấu sau lưng tôi, tôi ra ngoài chẳng phải chỉ khiến người ta chê cười thêm sao.”

Kỳ Tiêu nhéo nhéo khuôn mịn màng của cô ta: “Thu Thu bị khinh bỉ, tôi tới giúp em hết giận nha.”

Bạch Thu Thu trong lòng vừa động, cô nhìn Kỷ Tiêu, trong lòng cảm xúc thật vi diệu.

Kiếp trước khi chưa trọng sinh, cô ta còn không biết mình hóa ra là thiên kim bị Bạch gia ôm nhầm, đối với vị hôn phu được gia tộc sắp đặt, cô vô cùng chán ghét, trước nay đều không cho Kỷ Tiêu sắc mặt tốt.

Sau này bị chúng bạn xa lánh, cô ta bị gã tra nam lừa gạt rồi vứt bỏ, cuối cùng nhảy từ trên tầng cao xuống, linh hồn phiêu đãng xung quanh, chỉ tận mắt chứng kiến Kỷ Tiêu cẩn thận lo hậu sự cho mình.

 Lúc ấy Bạch Thu Thu mới biết được mình đến cùng đã bỏ lỡ điều gì.

Cũng may ông trời nguyện ý cho cô ta một cơ hội sống lại, cả đời này cô ta nhất định phải đền bù cho đời trước của mình đã quá thua thiệt, thiên kim thật thì sao chứ, muốn lấy cái gì thì lấy cái đó đi.

Chỉ có Kỷ Tiêu, Bạch Thu Thu bất luận sẽ không nhường cho bất cứ ai.

Lúc này, có người đi tới nói: “Thiếu gia, người đã tới.”

Kỷ Tiêu khóe mắt cong lên, hắn khẽ nói với cô gái bên cạnh: “Thu Thu, chờ xem kịch vui đi.”

Từ cửa đại sảnh, chậm rãi bước vào một cô gái trẻ.

Mái tóc đen dài hơi xoăn nhẹ, trên đầu chỉ cài một chiếc kẹp tóc thủy tinh đơn giản, nhưng lại vừa vặn tôn lên nét duyên dáng.

Cô mặc một chiếc váy đuôi cá màu trắng ôm dáng, phần chân váy ren bán trong suốt khẽ lay động theo từng bước đi. Đôi chân mảnh khảnh của cô như ẩn như hiện dưới lớp ren ấy. Theo lẽ thường, bộ trang phục này nếu kết hợp với một đôi giày cao gót màu trắng sẽ càng hoàn mỹ, nhưng cô chỉ mang một đôi giày Mary Jane đế bệt cùng tông màu trắng.

Trong giới nhà giàu, các bà các cô có thói quen đánh giá người khác ngay từ ánh mắt đầu tiên, thường là qua cách ăn mặc. Chỉ cần có chút sơ suất trong trang phục hay trang điểm, đều khó mà qua được cặp mắt tinh tường của các cô ấy, vốn ngày càng "lão luyện" hơn so với những cô gái trẻ tuổi.

Nghe nói cô gái này vừa được đón từ nông thôn về không lâu, cũng chẳng trách có vài chi tiết chưa thể khống chế tốt.

Nhưng khi nhìn kỹ khuôn mặt cô, nét mặt của cô gái ấy lại toát lên vẻ bình thản. Dù không phải kiểu nhan sắc diễm lệ, nhưng càng nhìn lại càng mang đến cảm giác sạch sẽ, dễ chịu. Đó là một vẻ đẹp hoàn toàn khác biệt so với sự quyến rũ, kiều diễm của Bạch Thu Thu.

Đối mặt với ánh mắt của những người khác , cô thậm chí còn lễ phép mỉm cười.

Có một người phụ nữ trẻ tuổi, dường như có ý nịnh bợ Kỳ Tiêu, cố tình bước ra phía trước, mỉm cười nói với cô gái: “Bạch tiểu thư, hôm nay cô mặc chiếc váy này thật đẹp.”

Chỉ là khen váy, cũng không phải khen người.

Bạch Nguyệt mí mắt cong cong: “Cảm ơn”

Cô ta lại ra vẻ đáng tiếc nói: “Chỉ là quá đơn điệu”

Bạch Nguyệt cúi xuống nhìn chiếc váy của mình, có chút nghi hoặc nói: “Thật sao? Khi tôi mua chiếc váy này ở cửa hàng, nhân viên nói nó đơn giản nhưng không kém phần tinh tế, rất hợp với tôi.”

Cô ta cười nói: “ Cô đây là đi tiệm nào mua váy? Cô tuổi còn nhỏ, có khi nào bị nhân viên cửa hàng lừa không? Quần áo như vậy quá đơn điệu, nếu không phải được cô mua, nói không chừng hết năm cũng chẳng bán đi được.”

Bạch Nguyệt có chút khẩn trương nắm nắm làn váy: “Không thể nào, tôi nghe nói Mộng Như Hạ Hoa bán quần áo đều là tốt nhất, bọn họ sẽ không lừa gạt tôi đâu.”

Cô ta sắc mặt khẽ biến đổi

Có người bên cạnh nhịn không được khẽ bật cười.

Bởi vì người phụ nữ đang kéo Bạch Nguyệt lại nói chuyện, chính là đại tiểu thư - người sáng lập thương hiệu "Mộng Như Hạ Hoa".

Cô ta xấu hổ kéo kéo khóe miệng: “Váy.. đúng là không tệ lắm, chính là đôi giày này cô đi không quá đẹp, váy cô mặc rất xinh đẹp, đi giày cao gót sẽ càng đẹp hơn.”

Bạch Nguyệt lại nhìn xuống giày dưới chân mình, cô cảm kích nhìn qua, một đôi mắt màu đen sạch sẽ thuần túy: “Tôi cái gì cũng đều không hiểu, còn phải học rất nhiều, chưa từng có người xa lạ nguyện ý nói nhiều lời với tôi như vậy, cảm ơn chị đã nguyện ý nói cho tôi, chị gái, chị thật là một người tốt.”

Cô ta định há mồm nói gì đó, tuy nhiên lại không biết nói cái gì, cô ta chỉ có thể khô khan cười hai tiếng.

Thiên kim thật của Bạch gia vừa từ nông thôn trở về thật đúng là ngây ngốc, hoàn toàn không hiểu lời châm chọc của người khác, có khi bị người ta bán còn sẽ giúp người ta đếm tiền nữa.

Thôi, dù sao Bạch Nguyệt mà đứng trước một người như Bạch Thu Thu - người luôn tỏa sáng - chắc chắn sẽ chịu thiệt. Cô ta cũng chẳng muốn xem trò náo nhiệt.

Bên kia, giữa mày của Kỳ Tiêu nhíu lại

Bạch Thu Thu bất mãn ngẩng đầu: “Anh gọi tôi tới chính là để xem Bạch Nguyệt.”

Bạch Thu Thu chán ghét Bạch Nguyệt, bởi vì trong kiếp trước, Bạch Thu Thu rõ ràng biết mình đã sống thay thân phận của Bạch Nguyệt suốt nhiều năm. Vì vậy, trong kiếp này, cô luôn lùi bước, không tranh giành gì. Cha mẹ cô tốt, vị hôn phu cũng tốt, thân phận đại tiểu thư cũng không thiếu, cô không muốn tranh đấu hay đòi hỏi thêm gì cả.

Chính là Bạch Nguyệt, một người con gái giả tạo, mưu mẹo, thậm chí có thể coi là "bạch liên hoa trà xanh" (người tỏ ra ngây thơ trong khi thực chất lại rất mưu mô). Bạch Thu Thu luôn nhượng bộ, nhưng kết quả chỉ nhận lại sự khi dễ và thiếu tôn trọng từ Bạch Nguyệt mà thôi.

Đời trước, bởi vì Bạch Thu Thu lựa chọn sai lầm, làm hại Kỳ Tiêu bị Bạch Nguyệt lừa, cùng Bạch Nguyệt đính hôn, lần này Bạch Thu Thu trọng sinh trở về, nhất định phải bảo vệ tốt Kỳ Tiêu, không để cho Kỳ Tiêu bị trà xanh Bạch Nguyệt này lừa.

Kỳ Tiêu vỗ nhẹ đầu Bạch Thu Thu, anh ta từ trước đến nay luôn rất kiên nhẫn với Bạch Thu Thu, còn với những người khác thì luôn tỏ vẻ khinh thường. Tuy nhiên, khi nhìn thấy anh ta đối với cô thể hiện sự dịu dàng, thì lại có một cảm giác đặc biệt khiến người ta cảm động.

Anh ta cúi đầu nhẹ giọng nói: “Đừng gấp”

Bạch Thu Thu cảm thấy gần gũi với nam sinh có ngoại hình cao ráo, đẹp trai, trái tim không khỏi đập loạn nhịp.

Cô ta đời trước thật là bị mỡ heo che mắt , mới có thể bị tra nam lừa gạt, lại đi vứt bỏ vị hôn phu tốt như vậy.

Dưới ánh mắt chú ý của rất nhiều người, thanh niên cao lớn bước vào giữa đại sảnh. Anh ta nhìn thấy Bạch Nguyệt, đôi mắt cười khẽ, không chút để ý, nói: "Bạch tiểu thư, buổi tối tốt lành."

Bạch Nguyệt lễ phép cười: “Kỳ thiếu gia, chào buổi tối.”

Kỳ Tiêu giọng nói lười biếng: “Tôi không có kiên nhẫn, trực tiếp vào vấn đề chính đi, hôm nay tổ chức bữa tiệc này đều là vì cô.”

Bạch Nguyệt chớp mắt: “Vì tôi?”’

Kỳ Tiêu cười một cách lạnh lùng: “Tôi không có khả năng cùng cô đính hôn, càng sẽ không thích cô.”

Cậu ta nói không chút lưu tình, khiến người xung quanh vây xem nghị luận sôi nổi.

Kỳ Tiêu hành động như vậy không hề nể mặt Bạch Nguyệt, đúng là không hề quan tâm liệu mối quan hệ giữa Kỳ gia và Bạch gia có vì hắn mà rạn nứt hay không!.

Nhưng xác thực là việc mà Kỳ Tiêu có thể làm ra, rốt cuộc cậu ta vẫn luôn như vậy.

Kỳ Tiêu nhìn chằm chằm khuôn mặt Bạch Nguyệt, sắc mặt cô không có gì biến đổi, có thể là ra vẻ bình tĩnh.

Cậu ta nói tiếp: “ Thế nhưng để tỏ lòng xin lỗi, tôi có thể bồi thường cho cô một vị hôn phu, cô có lẽ không biết, tôi còn một người anh trai, cùng với cô rất xứng đôi.”

Kỳ Tiêu nhìn về một góc.

Ở nơi đó, đang đứng một thiếu niên tóc đen.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play