"Muội hâm mộ sao?”
Nguyên nhân chính là vì như thế nên cha mẹ cũng không gần gũi với hắn, cũng không vì lý do có trò giỏi hơn thầy mà kiêu ngạo.
Nhớ rõ khi còn nhỏ, Thẩm Hoài Dung bấm đốt ngón tay đoán được hiện tượng thiên văn có điều không tốt, hắn nhắc nhở cha mẹ nhưng hai người họ bỏ qua lời nhắc nhở đó, ngày ấy khi Thẩm gia có người đi ra ngoài, cả nhà có mười mấy người đều chết ở giữa đường.
Từ đó về sau, người Thẩm gia cho rằng Thẩm Hoài Dung bấm đốt ngón tay cái tốt không linh nhưng cái xấu lại linh nên đã tránh xa hắn, cha mẹ cũng thì sợ hãi hắn. "Ta hâm mộ."
Bỗng chốc Khương Bảo Châu có cảm giác Thẩm Hoài Dung có sự mất mát không rõ từ đâu đến, nếu nàng biết có sự việc như này thì nhất định đã nhắc nhở cha thận trọng từ lời nói đến việc làm, Khương gia vẫn sẽ là nhà cao cửa rộng ở kinh thành như cũ, sẽ không đến mức bị lưu đày đến phương bắc.
Nếu có năng lực cảm nhận được sự nguy hiểm đó chứng tỏ rất được ông trời ưu ái chiếu cố.
Nói cách khác như chính bản thân mình, kiếp trước Khương Bảo Châu chính là trẻ mồ côi bị coi khinh, nàng thật sự quá vất vả, nhưng mà từ khi phát hiện có không gian tích trữ hàng hoá thì nàng thật sự thấy cảm kích ông trời.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT