Mới được một ngày, mọi người Khương gia đều bị đau eo, đau người, bắp chân thì bị chuột rút, nhưng vẫn cố nén kiên trì.

Hiện tại biết được cần nghỉ ngơi chỉnh đốn, Khương Tu Văn không thèm để ý mình là một người đọc sách văn nhã mà đặt mông ngồi xuống nơi lầy lội nước mưa, hắn chưa bao giờ chật vật như vậy.

Cuối cùng giấy dầu lại đưa cho Khương Bảo Châu cùng Văn thị, trên người Khương Bảo Châu đều ướt, nhưng vẫn còn tốt hơn Khương Tu Văn một chút.

“Khương đại nhân, cách đây không xa hình như có một cái thôn, hay là các người đi đến đó xin chỗ nghỉ chân?”

Quan sai họ Lưu là người của Đại Lý Tự, được bên trên dặn dò xuống, chỉ cần giám sát chặt chẽ, đưa người đến phương bắc là được.

Còn có phải có ẩn tình gì không thì hắn ta không dám nói, cũng không dám hỏi.

“Có thể làm như vậy được sao?”

Văn thị có chút ngượng ngùng, bọn họ là tội thần, vốn dĩ không có đãi ngộ đặc biệt, yêu cầu như vậy có phải quá mức hay không.

“Ít nhất các người có thể đi đến tìm hương thân mua chút giấy dầu, có áo tơi thì càng tốt.”

Quan sai họ Lưu cũng không nói quá rõ ràng, hắn ta cũng không lo lắng người Khương gia trốn chạy, nếu vậy thì đã không bị đưa lên đoạn đầu đài rồi.

Tiếp theo còn gần phải đi ba ngàn dặm, đường xá xa xôi, hắn ta đề nghị Khương gia mua một chiếc xe đẩy nhỏ để đồ vật, cũng có thể dùng để thay phiên nghỉ ngơi.

“Nương, đề nghị này được đấy”

Khương Bảo Châu vỗ tay cười, nàng có bạc nhưng lại không tiện tiêu trước mặt quan sai, nhưng có thể tìm hương thân mua đồ ăn rồi tích lại, lương thực của bọn họ đã bị dính mưa nên không thể ăn được nữa rồi.

“Thật sự rất cảm ơn.”

Văn thị suy nghĩ, cho rằng đề nghị của quan sai có được không, bà muốn mượn dùng một cái đèn dầu cùng kim chỉ, để sửa lại áo dài cho Khương Bát Đấu, đổi sang một bộ quần áo ngoài thuận tiện hơn.

Sau khi quan sai đến chỗ Vệ Thượng Thư để thông báo xong thì liền xua tay với những người liên can.

Sau cùng, Khương Tu Võ dẫn đường ở phía trước, mấy người trong nhà giống như gà rớt vào nồi canh, đi thẳng trên con đường lớn đến thôn xóm cách đó không xa.

Bởi vì gần đường lớn nên có một số người nhàn rỗi trong thôn sẽ mở quán mua bán nhỏ, ban ngày bán nước trà cùng màn thầu, buổi tối cũng sẽ nhận người đi đường nghỉ tá túc một đêm.

Khương Tu Võ thường xuyên đi ra ngoài pha trộn, đi tìm một vòng ở trong thôn, tìm đến một nhà tốt nhất rồi tiến đến gõ cửa.

"Nhị ca, vì sao huynh lại chọn nhà này?"

Khương Bảo Châu nhìn ra một chút mánh khóe, vội vàng hỏi.

"Tiểu muội, cái này muội vẫn chưa biết sao, muội xem nhà này tựa vào chân núi, dưới mái hiên còn treo vài miếng da, như vậy có thể thấy người của nhà này vào núi săn thú."

Trong thôn có rất nhiều người, mà người dân trong thôn còn hay thích thăm dò, lựa chọn nhà người này sẽ có chút kín đáo, vả lại họ còn có tiền, bọn họ có thể lén nấu ăn, cũng có thể ăn được một ít thịt.

Khương Bảo Châu giơ ngón tay cái lên với Nhị ca, Khương Tu Võ lắc đầu cười đắc ý, chỉ là hắn đã quên cả người hắn đang ướt như chuột lột, khi lắc đầu đã vung vẩy nước lên mặt của Khương Tu Văn bên cạnh, nên đã bị Khương Tu Văn trích dẫn mấy câu văn chương mà mắng cho một trận.

Khương Tu Văn có sở trường mắng chửi người nhưng không mang theo lời lẽ thô tục, ai kêu hắn thật sự có tài năng có thể học sâu hiểu rộng, thời điểm rực rỡ nhất chính là từng mắng một người bán thịt heo có lòng dạ thâm độc đến nửa canh giờ.

Mồm mép Khương Tu Văn lưu loát, mắng người không bị lặp lại một câu nào.

"Sau đó thì sao, có phải người bán thịt heo đó vô cùng xấu hổ không?"

Nghe Khương Tu Võ diễn tả, Khương Bảo Châu cảm thấy có chút thích thú, nàng thật sự muốn được một lần tận mắt nhìn thấy dáng vẻ oai hùng đó của đại ca.

"Cái đó thì không có."

Hy vọng gì vào người bán thịt heo không biết gì về văn chương, đối phương nghe những thành ngữ kia đều không hiểu, chỉ thấy Khương Tu Văn há miệng ra rồi lại ngậm miệng vào, gã nghe chỉ thấy rất phiền phức, cứ nghĩ mình gặp trúng kẻ điên, nên tát một cái khiến Khương Tu Văn bị đánh đến đến chảy cả máu mũi.

"To gan, bản thân gã không có văn hóa mà còn dám bắt nạt đại ca của muội?"

Khương Bảo Châu chống nạnh, do nàng không biết, nếu không sẽ quyết không buông tha cái tên bán thịt heo lòng dạ nham hiểm kia, ai dám bắt nạt người nhà nàng, nàng sẽ liều mạng với người đó!

"Đúng rồi, tiểu muội sợ cái gì, có Nhị ca ở đây."

Bên trong Khương gia thì giống như không đoàn kết, còn có một vòng khinh bỉ lẫn nhau, thế nhưng đối với bên ngoài sẽ luôn đoàn kết với nhau, nên Khương Tu Võ đã trực tiếp ra tay xử lý gã bán thịt heo kia.

Vào lúc Khương Tu Võ đang khoe khoang ngất trời, thì một tiếng kẽo kẹt vang lên, cánh cửa bị đẩy nhẹ, mở ra một khe hở nhỏ.

"Ai đó?"

Một lão nhân bước đi nặng nề, ông ấy nghe được tiếng nói chuyện ở ngoài cửa, do dự không biết có phải là của người qua đường không, sau khi rối rắm một hồi mới quyết định mở cửa nhà ra.

"Lão bá, chúng cháu là người đi đường, muốn xin ở nhờ nhà của lão bá một đêm."

Khương Tu Võ vô cùng lễ phép, hắn tỏ vẻ tuy ở nhờ nhưng vẫn sẽ trả bạc, vả lại mượn phòng bếp cũng sẽ trả tiền củi lửa.

"Không phải lão nhân không cho, nhưng các ngươi đi nhanh đi, nhân lúc trời chưa tối cũng chưa mưa thì đi được bao xa thì đi, qua được ngã ba đường phía trước thì các ngươi sẽ an toàn."

Lão bá thở dài một tiếng, giải thích: "Mấy năm nay có sơn tặc hoành hành, quan phủ đã đến vây quét vài lần nhưng cũng không thấy hiệu quả, bởi vì có người trong thôn đi báo quan nên bị sơn tặc ghi hận, vì thế đa phần người trong thôn đều dọn đi hết rồi."

Còn lại những người không đi thì đều là những người già yếu, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, mỗi ngày đều thấp thỏm lo sợ, sống những ngày lo lắng hốt hoảng.

Lão bá thấy trong đám người có nữ tử cùng phụ nhân thì lại càng đem người đẩy ra ngoài: "Đi mau đi, sơn tặc nơi này vô cùng hung ác lại còn rất háo sắc!"

Nam tử bị giết làm phân bón trồng hoa, nữ tử thì thảm hơn, đám sơn tặc đến thôn bên cạnh bắt những tiểu nương tử xinh đẹp đưa lên núi làm nhục, sống chết vẫn chưa biết.

Khương Bảo Châu bị dọa cho sợ hãi, sắc mặt lập tức thay đổi: "Sơn... Sơn tặc?"

Nàng đã từng thấy những vụ kiện cáo về giết người ở hiện đại, nhưng sơn tặc thành đàn như vậy thì nàng chưa từng thấy bao giờ.

"Tiểu muội, có Nhị ca ở đây."

Khương Tu Võ lại đứng ra, nói với Khương Bảo Châu không cần sợ hãi, đại quân cách đây không xa, sơn tặc không đến thì thôi, nếu dám đến thì chắc chắn sẽ cho bọn họ có đi mà không có về!

Lão bá nghe nói đại quân đi qua, trong miệng lẩm bẩm: "Ôi, loạn rồi, loạn rồi, đất nước loạn rồi."

Đại Tề vương triều khó khăn, mọi rợ ở phương Bắc bắt đầu làm loạn, mấy ngày nay đều phóng hỏa mấy ngày liền, đây là dấu hiệu sẽ công phá thành, nghe nói Tây Bắc lại hạn hán, hộ nông dân không có nhà để về, chạy nạn khắp nơi chỉ vì có miếng cơm lấp đầy miệng.

Mà thôn bọn họ cách kinh thành không xa, sơn tặc hoành hành như vậy, nếu nói không có quan lại cấu kết với sơn tặc thì ông ấy cũng không tin.

Lão bá không quan tâm, nhưng vì không muốn đắc tội với người Khương gia nên đành phải mở cửa mời người đi vào. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play