Nhưng càng tức giận hơn là tiểu Kiều luôn hỏi thăm tin tức của hắn ta ở khắp nơi, còn làm đến mức dán thông cáo treo giải thưởng tìm người, nói hắn ta là cướp, khiến cho Bạch Lạc Trần phải vào nha môn mấy lần.
Vất vả lắm mới có thể giải thích rõ ràng, Bạch Lạc Trần cũng thấy mệt mỏi, càng nghĩ càng cảm thấy chỉ có phương Bắc mới có thể né tránh.
"Bạch công tử, cậu từ chối chuyện hôn nhân này chỉ vì tướng mạo của biểu muội kia không đẹp đúng không?”
Văn thị thở dài, ai cũng có lòng yêu cái đẹp, là người ngoài cuộc khó nói cái gì, nghe qua thì tiểu Kiều có hơi phiền phức một chút nhưng cũng là một người thật lòng. Ở trong kinh thành, có rất nhiều khuê tú nhà cao cửa rộng, đều được ma ma trong cung dạy dỗ ra, ma ma trong cung vô cùng nghiêm khắc, cho dù là thiên kim của nhà quyền quý cũng đều bị tra tấn một phen.
Vì như vậy nên Văn thị mới không có mời ma ma trong cung tới dạy cho nữ nhi. Dù Bảo Châu của nhà bà có lệch phép tắc một chút cũng không sao, quy tắc cũng chỉ là hình thức mà thôi, cũng không cần phải chịu phần tội này.
Nhắc đến Khương Bảo Châu, Văn thị lại nói nhiều hơn, ở trong mắt bà nữ nhi của bà là một tiểu áo bông biết quan tâm, còn về phần hai tên tiểu tử thối kia, bà chỉ muốn tống cổ cả hai ra ngoài càng sớm càng tốt.
Đối với chuyện hôn sự, tuy nói là lệnh của cha mẹ, lời của người mai mối, nhưng điều Văn thị suy xét đầu tiên chính là ý kiến của mấy nhỉ tử. "Khương phu nhân, người suy nghĩ thật thoáng."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play