“Đây là nha đầu Bảo Châu có lòng, ông không muốn để cho con lo lắng, thì cũng nên sửa đổi lại tính tình.”
Cái gì mà không được làm mất thể diện, hiện tại Khương Bát Đấu là tội thần, tội thần thì làm gì có thể diện?
Hoàng Thượng đã khai ân, đồng ý cho bọn họ đi lưu đày theo đại quân, cũng không mang theo gông xiềng, người nhà chắc chắn sẽ cảm kích.
Có lẽ, Hoàng Thượng muốn chờ Khương Bát Đấu chịu thua, vì người nhà, cũng là vì không muốn tiếp tục bị lưu đày như vậy nữa.
“Haizz, phu nhân, lão gia ta làm sao lại không biết, đây không phải là do muốn biểu hiện tốt lên làm hơi quá sao”.
Họa từ miệng mà ra, Khương Bát Đấu là một ví dụ điển hình, hiện giờ thành tù nhân lưu lạc, không biết được sẽ có bao nhiêu người chê cười.
Ông muốn viết một bức tấu chương, gửi cho Hoàng Thượng khóc lóc kể lể rằng ông đã nhận thấy sai lầm rồi.
Ban đêm, đột nhiên nổi lên một trận gió lớn.
Khương Bảo Châu mở mắt ra, phát hiện thấy giấy dầu trên đỉnh lều trại đều bị thổi bay, nàng vội vàng bò dậy.
Đã nhiều ngày rồi chưa đi đến thành, trong nhà còn mỗi hai miếng giấy dầu này, chẳng may bị thổi bay đi mất mà gặp phải trời mưa thì mọi người trong nhà lại bị ướt hết giống như gà rơi vào nồi canh.
Ban ngày do quá mệt mỏi nên mọi người trong nhà ngủ rất sâu giấc, Khương Bảo Châu nghe thấy tiếng cha Khương Bát Đấu ngáy, không hề có dấu hiệu tỉnh dậy.
Giấy dầu một đường bị thổi bay lung tung, Khương Bảo Châu đuổi theo suốt một đường, vẫn luôn đuổi theo giấy dầu đến bờ sông.
Rất xa, một người đạp vào trong nước, trong tay cầm theo cái đèn dầu, đang hết sức chăm chú nhìn chằm chằm nơi nào đó.
Mặc dù khoảng cách xa, nhưng Khương Bảo Châu liếc mắt một cái vẫn nhận ra đây là nhị ca của nàng, nhị ca không ngủ, buổi tối chạy đến bờ sông làm cái gì?
“Tiểu muội, sao muội lại tới đây?”
Nghe thấy phía sau có tiếng động, Khương Tu Võ quay đầu lại, nhìn thấy Khương Bảo Châu thì vội hỏi.
Nơi này là rừng núi hoang vắng, nửa đêm một người ra ngoài rất không an toàn, cho dù xung quanh có đại quân đóng giữ, nhưng ai biết sẽ gặp phải người nào?
“Nhị ca, giấy dầu trên đỉnh lều trại bị gió thổi bay, ta thấy cha và đại ca ngủ quá ngon giấc nên không đánh thức bọn họ.”
Khương Bảo Châu cầm lấy giấy dầu, còn chưa kịp đến bờ sông đã nghe thấy Khương Tu Võ hưng phấn nói: “Trốn đi nơi nào, lại bị ta bắt được!”
Khương Bảo Châu đến gần, phát hiện trong khu vực đèn dầu chiếu sáng, mắt thường có thể thấy được đáy nước có lỗ nhỏ hình tròn, Khương Tu Võ đang cầm cần câu ngắn buộc móc sắt câu lươn.
Sau khi câu lên, hắn nhanh chóng bắt lấy, sau đó trước khi lươn trốn thoát thì ném vào trong một cái thùng gỗ nhỏ.
“Tiểu muội, muội đừng thấy thứ này trơn trượt giống như rắn nước, trên thực tế nó là lươn, là thứ rất bổ dưỡng.”
Khương Tu Võ nói, bàn tay cũng không ngừng lại, hắn dùng con giun đào được làm mồi câu, gần như mỗi lần đều câu được, Khương Bảo Châu lẳng lặng ngồi ở bờ sông, hai người câu được câu không nói chuyện phiếm với nhau.
Chỉ cần nhị ca cố gắng một chút thì ngày mai sẽ có món tay xé lươn.
“Tiểu muội, muội có biết máu của con lươn có rất nhiều tác dụng, chúng ta giết con lươn cũng không thể lãng phí máu của nó.”
Khương Tu Võ kết giao với mấy người tam giáo cửu lưu, biết được máu lươn chế biến thành bột phấn có thể cầm máu, hắn nghĩ người một nhà ở trên đường đi thỉnh thoảng sẽ bị va đập, cuối cùng vẫn phải giải quyết, chỉ có thể nghĩ cách tự lực cánh sinh.
Khương Bảo Châu ngồi một lát, bỗng nhiên nghĩ đến nương còn ngủ trong lều trại không có mái, nàng phải đi về trước.
“Tiểu muội, nhị ca đưa muội về.”
Mặc dù nói đại quân ở cách bờ sông không xa, Khương Tu Võ vẫn không yên lòng, khăng khăng kiên trì muốn đưa muội muội trở về.
Hai huynh muội vừa mới rời đi, có hai người đi ra từ phía sau cây cổ thụ lớn, đúng là Thẩm Hoài Dung và gã sai vặt Thanh Y.
Thanh Y nhìn thấy nửa thùng lươn còn ở trên mặt đất, chậc chậc một tiếng: “Công tử, chúng ta có lấy đi không?”
Nhạn đã nhổ lông, ai bảo Khương Tu Võ không ở đây, như vậy không phải thùng lươn này đã thành vật vô chủ hay sao.
“Không được.”
Thẩm Hoài Dung nghĩ đến Khương Bảo Châu có khát vọng đối với quả táo, hiếm khi động lòng trắc ẩn, nếu cầm số lươn này đi, Khương gia ăn ít một bữa cơm cũng thôi, chỉ sợ thùng nước cũng không có mà dùng.
Ở bên cạnh, Thanh Y vẫn chưa từ bỏ ý định mà nói: “Hay là chúng ta bắt lươn đi, sau đó đưa thùng nước trở về?”
“Vậy ngươi có thể làm cho bản công tử ăn sao?”
Thẩm Hoài Dung nhẹ nhàng liếc nhìn quét Thanh Y một cái, Thanh Y nghẹn lời nói: “Tiểu nhân nói sai rồi, xin công tử trách phạt.”
Làm hạ nhân phải nghe lời, chủ tử nhà hắn có vẻ ngoài lạnh nhạt, đây là một loại biểu tượng, nhưng thật ra cũng không phải người có tính tình tốt, hơn nữa thủ đoạn cũng vô cùng tàn nhẫn.
“Xem hiện tượng này, một hai ngày sau chắc chắn sẽ có mưa to, ngày mai ngươi đến Khương gia một chuyến, báo cho bọn họ chuẩn bị vải dầu.”
Các tướng sĩ có lều trại hành quân, che mưa chắn gió vô cùng rắn chắc, người Khương gia cái gì cũng không có, nếu hiện giờ tối như vậy, giấy dầu bị gió thổi là lập tức bay đi, ngày tháng tiếp theo người Khương gia sẽ rất khó khăn.
Những việc này liên quan gì đến công tử nhà hắn chứ?
Suýt chút nữa Thanh Y đã mở miệng hỏi, nhưng nghĩ đến chủ tử nhà mình khoan dung với Khương Bảo Châu, làm hắn luôn có cảm giác kỳ lạ.
Ngày hôm sau, Thanh Y lại đến một chuyến, hắn tìm tới Khương Bảo Châu để truyền lại lời nói của chủ tử.
“Vậy ngươi có biết nơi nào bán vải dầu không?”
Khương Bảo Châu không dám nghĩ đến lều trại hành quân, Hoàng Thượng không cho tội thần sử dụng đồ vật quan gia, yêu cầu tất cả người Khương gia phải tự lực cánh sinh, cho dù ngày ngày cơm ngon rượu say cũng không sao, chỉ cần dựa vào bản lĩnh của mình là được.
“Không biết.”
Thanh Y tích chữ như vàng, trước khi đi lại nói: “Công tử nhà ta chưa từng tính toán sai, Khương tiểu thư vẫn nên sớm chuẩn bị tốt đi”.
Đối với việc này, Khương Bảo Châu rất đồng ý, vô cùng cảm kích nói: “Đêm nay nhà ta nấu lươn, sẽ đưa đến cho Thẩm đại nhân một chén.”
Có qua có lại, có tới có lui không thua thiệt, Khương Bảo Châu đã bước ra được nửa bước lôi kéo làm quen đầu tiên.
Sau khi nhận được tin tức, nàng lôi kéo mẫu thân Văn thị đến một bên bàn bạc, trong không gian có mấy cái lều không thấm nước, tuyệt đối đủ rắn chắc, nhà mình phải nghĩ cách lấy ra sử dụng.
Cho dù không có Thanh Y đến nhắc nhở, nhà mình cũng phải sớm làm chuẩn bị.
“Ta nghe Lưu quan sai nói buổi trưa hôm nay nghỉ ngơi một canh giờ, xung quanh có họp chợ, mẫu thân dẫn con đi chọn mua chút đồ vật.”
Văn thị cắn răng, ăn mặc kém một chút không phải vấn đề lớn, nhưng vật che mưa chắn gió cần thiết chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa xe đẩy nhỏ trong nhà cũng cần thăng cấp, làm một chiếc lớn, cũng cho Khương Đại đẩy một chiếc.
Như vậy các vật dùng nồi niêu chén bát trong nhà đều có thể chứa, nếu nữ quyến mệt mỏi cũng có thể đi lên nghỉ ngơi một lát.
Văn thị nhìn thấy Khương Tu Văn ca hát ngồi trên xe đẩy nhỏ, mí mắt giật giật. Từ khi có xe đẩy nhỏ, Khương Bảo Châu còn chưa đi lên nghỉ ngơi một lần nào đâu.