“Nương, con chỉ là đi tìm vị trí xa lại an toàn một chút.”

Khương Bảo Châu an ủi Văn thị, sau đó nhìn về phía nhị ca Khương Tu Võ, nàng biết nhị ca không đáng tin cậy mà, sao lại tìm cái cớ như vậy.

Khương Tu Võ làm mặt quỷ, buông tay, hắn cũng là không có cách nào, cha mẹ một hai phải tìm tiểu muội, ngoại trừ đi xí ra thì trong lúc nhất thời hắn cũng không nghĩ ra được lý do nào khác.

Buổi tối không có đèn dầu, Khương Tu Văn phải ở bên ngoài qua đêm, hắn quyết định nhờ tiểu muội bảo quản một đêm, ngày mai rảnh rỗi lại tìm cơ hội xem sách.

Vừa rồi sốt ruột chạy về, lúc này Khương Tu Văn mới hỏi: “Tiểu muội, hết thảy thuận lợi chứ?”

Sách đều đã mượn được, chắc là sẽ rất thuận lợi, vẫn là Vệ đại nhân khoan dung, rốt cuộc vẫn không so đo giống như cha của mình.

“Coi như thuận lợi đi, giữa chừng xuất hiện một chút nhạc đệm.”

Khương Bảo Châu lại gần bên cạnh Khương Tu Văn, hai huynh muội nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

“Muội nói cái gì?”

Không phải mượn sách của Vệ đại nhân, vậy là mượn của ai?

Khương Tu Văn hắn chính là Thám Hoa lang, cũng xem như có học vấn sâu rộng, không phải cuốn sách bình thường gì là có thể đuổi đi.

Khương Tu Văn quá mức tò mò, giữ chặt Khương Bảo Châu chạy đến nơi có đèn dầu xem thử, sắc mặt lập tức xanh mét.

Nếu biết sớm thì đã không để tiểu muội đi rồi, đây là sách vớ vẩn!

“Đại ca, cái gì là sách vớ vẩn?”

Khương Bảo Châu không hiểu, nhưng mà cũng giống như suy nghĩ của Khương Tu Văn, lúc đó người nọ bảo nàng chọn, nhưng mà nàng không biết chữ nên chỉ có thể tùy tiện chọn một quyển.

“Chính là…”

Sách kể chuyện tình yêu trai gái, có nhục văn nhã, có nhục văn nhã đó!

Nếu ở kinh thành thì đã sớm bị cấm, đặc biệt là điều cấm kỵ nhất trong quan gia, phần lớn nội dung bên trong là cổ vũ người ta phá tan gông xiềng đi chạy trốn, hoàn toàn là tam quan bất chính.

Rốt cuộc là vị đại nhân nào xem thứ rách nát này, nếu không phải Khương gia bị lưu đày thì chắc chắn Khương Tu Văn sẽ đi tìm người nọ lý luận.

Khương Bảo Châu há hốc miệng, nàng không biết những quanh co lòng vòng bên trong, mặc dù nói những thứ này đã thành sách cấm, nhưng cũng bị xào lên giá cao trong các tiệm sách, có lẽ đối phương tin tưởng nàng, cho nên cho nàng cơ hội lựa chọn.

Không thích, vậy lần sau đổi một cuốn khác là được.

Khương Bảo Châu nhớ kỹ quý nhân ám chỉ lần sau cần đưa cá.

Hôm sau, trời còn chưa sáng, đội quân lại khởi hành lần nữa, mới chỉ đi có nửa canh giờ, Khương Tu Văn đã không chịu nổi, sắc mặt hắn không tốt chút nào, nói dối là bụng mình không thoải mái.

“Đại ca, hôm qua thời tiết lạnh, khi nấu thỏ đã dùng không ít dầu, con thỏ lại béo, sợ là huynh đã ăn quá nhiều thịt mỡ nên đột nhiên không quen.”

Khương Tu Võ tin là thật, sửa sang lại xe đẩy của hắn cho gọn gàng, để gọn mọi thứ đồ đạc sang một bên, lại đặt một tầng đệm giường, sau đó bảo Khương Tu Văn ngồi trên đó đi.

Có Khương Tu Võ đẩy xe, Khương Tu Văn híp mắt, lộ ra một nụ cười như đã đạt được mục đích, ngoài miệng hắn nói không cần, nhưng thân mình lại rất thành thật, cầm sách lên xem rất nghiêm túc, khi thì cười ha ha, khi thì lầm bầm lầu bầu.

“Đại ca của con như bị điên rồi.”

Văn thị nhíu mày, cho một cái đánh giá đúng trọng tâm.

Tính tình Khương Tu Văn khá kỳ lạ, đã dọa cho vô số khuê tú kinh thành chạy mất, nghe nói nữ tử phương bắc có lá gan không nhỏ, hơn nữa tính tình thoải mái, Văn thị cân nhắc chờ đến phương bắc thì trước tiên phải cưới cho Khương Tu Văn một người vợ tháo vát đanh đá.

“Nương, không phải ngài nói thích người dịu dàng hiếu thuận hơn sao, như vậy gia trạch mới có thể yên bình.”

Đại ca mà thành hôn thì Khương Bảo Châu rất luyến tiếc, nhưng nếu tìm được một đại tẩu tốt, không bài xích cô em chồng này thì Khương Bảo Châu vẫn rất vui lòng.

“Bảo Châu, nhìn người không thể chỉ nhìn tính tình, tính cách dịu dàng nhưng có thể bên trong sẽ ác độc, mà người đanh đá có cái miệng dao găm nhưng tâm lại như đậu hủ.”

Hiện tại không thể so với quá khứ, quá khứ thì cần phải xem xét đến môn đăng hộ đối, hiện giờ cả nhà bọn họ đã trở thành tù nhân, Văn thị không thể không suy nghĩ đến việc đập vỡ cái tay nải Khương Tu Văn này.

Bà sinh nhi tử nên bà biết, Khương Tu Văn đã cổ hủ lại tự cao tự đại, đã cập quan mà vẫn ế, có người chịu lấy đã là không tồi rồi.

Trước tiên giải quyết xong lão đại, lại giải quyết tiếp lão nhị. Tuy rằng Khương Tu Võ không hay bắt bẻ như vậy, nhưng sức ăn lại quá lớn, không kịp thời giải quyết thì cũng dễ dàng bị tồn ở trong tay.

“Nương.”

Khương Bảo Châu che mặt, nếu nói trong nhà chỉ có mình nàng là con ruột thì nàng tuyệt đối sẽ tin tưởng!

“Bảo Châu, lời nói của nương con, con nghe một chút ròi thôi.”

Khương Bát Đấu móc ra một cái túi nước bằng da trâu để khoe ra với nữ nhi, ông không phải người vô dụng, cái này là do giúp đỡ tướng sĩ viết thư về nhà mà đổi được.

Ông nghĩ kỹ rồi, chờ đến phương bắc ông sẽ làm tiên sinh dạy học, cho dù cả ngày phải đối mặt với lũ hài tử khóc sướt mướt đến nước mắt nước mũi tèm nhem, thì ông cũng phải kiên trì để đổi lấy một miếng cơm ăn.

“Nương, chủ soái lần này ngoài Vệ đại nhân thì còn có ai ạ?”

Thừa dịp Khương Bát Đấu đang trầm tư, Khương Bảo Châu tìm nương của nàng để tìm hiểu tin tức, ở bên trong chiếc xe ngựa đầu tiên không phải Vệ đại nhân đang ngồi thì người có lòng tốt cho nàng mượn sách là ai?

May mắn tối hôm qua nàng đã không tùy tiện xông vào, nếu không thì hai người gặp mặt sẽ rất xấu hổ.

“Ngoài Vệ đại nhân, còn có nhi tử của Vệ đại nhân là Vệ Định Phong.”

Đều nói đánh giặc thân huynh đệ, ra trận phụ tử binh, cũng là lúc quan sai chuẩn bị thì Văn thị đã nghe quan sai họ Lưu nhắc mãi.

Khương Bảo Châu gật đầu, nói như vậy là không có trưởng bối, hôm qua người nọ đã nhận lấy món lợi của nàng!

Đi tới buổi trưa, thời tiết nóng rát của ban ngày xông thẳng đến.

Văn thị không ngừng đổ mồ hôi, lại cũng cảm thấy hoa mắt chóng mặt, bà có chút không thở nổi, vì không muốn liên lụy đến tiến trình của người nhà nên Văn thị cắn răng cố gắng chịu đựng.

“Nương, sắc mặt ngài có chút không tốt.”

Khương Bảo Châu nâng Văn thị lên, trên đường lưu đày nàng không ngừng ăn vụng sô cô la để bổ sung năng lượng, ngoài việc chân cẳng bị bỏng rộp nặng nề ra thì miễn cưỡng còn có thể đuổi kịp, nhưng Văn thị lại là phụ nhân trong hậu trạch, thân mình đã chịu đựng đến cực hạn.

Đoàn người đi ở trên đường lớn, bị phơi nắng cả ngày, Khương Bảo Châu phán đoán chắc là Văn thị đã bị cảm nắng.

Nếu như không được nghỉ ngơi ở chỗ râm mát thì Văn thị thật sự sẽ bị say nắng. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play