“Bưng lên đây.”

Người bên trong mở miệng nói, Khương Bảo Châu vội vàng xuyên thấu lớp lụa mỏng đưa qua, nàng cúi đầu xuống không dám nhìn xung quanh.

Cho dù là nữ nhi tội thần, cha nàng cũng là quan viên từ nhất phẩm, lễ tiết cần thiết vẫn không thể thiếu, nói nữa, ai biết rốt cuộc Vệ đại này có thật sự ngay thẳng hay không, lỡ như ông ấy là một người trong ngoài không đồng nhất, mặt người dạ thú, có ham mê đặc thù thì khó tránh khỏi xảy ra chuyện cành mẹ đẻ cành con.

Bên trong xe ngựa, Thẩm Hoài Dung nhìn chằm chằm đĩa thịt thỏ tràn đầy ớt cay, hắn là người thích ăn thanh đạm, nhưng sau khi ngửi được hương vị của thịt thỏ nguội, không hiểu sao hắn lại rất muốn ăn.

Hắn dùng đôi đũa kẹp một miếng bỏ vào trong miệng, hương bị cay cay tê tê làm tinh thần Thẩm Hoài Dung không khỏi rung lên, tài nấu nướng của tiểu nha đầu này không tệ lắm.

“Khương tiểu thư, hương vị của thịt thỏ nguội không tệ, nhưng mà ta không phải Vệ đại nhân.”

Thẩm Hoài Dung tiếp tục nhấm nháp thịt thỏ nguội, nói một cách đương nhiên.

“Cái gì?”

Khương Bảo Châu bị dọa nhảy dựng, trong lòng chửi ầm lên, có phải ngươi có tật xấu gì hay không, cố ý tỏ vẻ thần bí, bắt đầu từ lúc nàng tiến vào đến giờ chưa nói được mấy câu, nếu không phải Vệ đại nhân thì sao không nói sớm?

Khương Bảo Châu chán nản, nàng tưởng đi vào bên trong cướp thịt thỏ nguội trở về, nhưng chỉ trong nháy mắt, nàng đã bác bỏ ý nghĩ này.

Thân phận nhà mình là tội thần, ai cũng có thể dẫm một chân, lỡ như đắc tội với tiểu nhân, trên đường đi phải chịu khổ chịu nhọc thì đương nhiên là không tốt.

“Nói đi, ngươi tìm Vệ đại nhân có chuyện gì?”

Thẩm Hoài Dung cực kỳ tự hạn chế, lần này bởi vì thịt thỏ nguội nên hắn đã phá lệ ăn không ít, xem vẻ mặt ân cần của tiểu nha đầu, chắc là có việc mới đến.

Vệ đại nhân tái phát bệnh cũ, phải đến thành trì xung quanh tìm lang trung xem bệnh nên không có ở trong đội ngũ.

“Mượn sách”

Khương Bảo Châu rất thẳng thắn thành khẩn, nàng muốn mượn sách cho đại ca, nàng bảo đảm sẽ bảo quản thật tốt.

“Có thể.”

Thẩm Hoài Dung không có chút do dự nào, đưa mấy cuốn sách tới mành lụa: “Ngươi chọn một cuốn, nếu muốn tiếp tục mượn thì cầm cuốn sách trước tới đổi.”

Khương Bảo Châu nhìn về phía bìa sách, trong lòng lại cảm thấy đau buồn vì mình thất học, thật ra nàng cũng nhận ra một số chữ ở bên trên, nhưng kết hợp lại ở bên nhau thì nàng hoàn toàn không hiểu nó có nghĩa là gì.

“Cảm ơn đại nhân.”

Khương Bảo Châu cũng sỉ diện, sao nàng có thể để cho đối phương nhận ra nàng thất học được, nàng vội vàng rút một cuốn sách trong số đó, cẩn thận cất vào trong ống tay áo.

“Chọn xong rồi?”

Bên trong, cách lớp mành lụa mỏng, Thẩm Hoài Dung nhìn thấy động tác của Khương Bảo Châu, khóe miệng không khỏi run rẩy một chút, tiểu nha đầu thật biết chọn.

“Chọn xong rồi.”

Đã đạt được mục đích, hơn nữa còn được hợp tác lâu dài, trong lòng Khương Bảo Châu có một chút mừng thầm, nàng thấy chuyển biến tốt thì lập tức thu lại, chuẩn bị rời đi.

Muốn thành lập quan hệ cũng không phải một sớm một chiều là được, đưa nhiều thứ tốt, gương mặt tươi cười đón chào, nàng nhất định làm được, không thành vấn đề!

“Khương tiểu thư, ngươi am hiểu nấu cá không?”

Thẩm Hoài Dung do dự một chút rồi hỏi.

Đêm qua đoạt được quá nhiều chiến lợi phẩm, bên trong còn có một con rùa, nhưng mà hắn cũng không quá vui mừng, tài nấu nướng của Thanh Y có hơi miễn cưỡng, cuối cùng hắn đành phải chia cá ra ngoài, cho các tướng sĩ dưới trướng thêm cơm.

“Biết”

Khương Bảo Châu hoàn toàn không biết người trên xe ngựa là tên trộm cá, chỉ cho rằng đối phương đang ám chỉ, rất chịu bỏ vốn gốc mà nói: “Lần sau trả sách, vãn bối sẽ mang cá tới.”

Chờ Khương Bảo Châu xuống xe ngựa, Thẩm Hoài Dung không khỏi xoa mặt mình, nha đầu kia tự xưng là vãn bối, hắn thật sự rất già sao? Mặc dù hắn ở địa vị cao, nhưng cũng chỉ vừa mới cập quan thôi.

Thấy Khương Bảo Châu rời đi, Thanh Y vội vàng vào bên trong xe ngựa quét dọn, chủ từ nhà hắn có thói ở sạch, lần này ra cửa là lần đầu tiên mời nữ tử lên xe ngựa.

Mặc dù nói là ra bên ngoài thì không tiện chú ý quá nhiều quy củ, nhưng hai người đơn độc một chỗ nói chuyện thì vẫn có chút ít không ổn.

“Chủ tử, Khương tiểu thư tới làm gì ạ?”

Một nữ nhi của tội thần muốn đến lôi kéo làm quen với công tử, Thanh Y nhìn thấy Khương Bảo Châu bưng một tô thịt nhỏ, thực lo lắng bên trong có bỏ thứ gì đó, hắn ra phải nếm thử trước thay chủ tử rồi nói sau.

“Như ngươi nhìn thấy.”

Thẩm Hoài Dung chỉ vào thịt thỏ nguội trên bàn, lạnh nhạt nói: “Mang đồ tới, thuận tiện mượn sách.”

“Chủ tử, ngài phải đề phòng một chút chứ!”

Thanh Y vốn định nhịn xuống không nói, nghe nói Khương Bảo Châu mượn sách, hắn lập tức nâng cao cảnh giác, cảm thấy đây là kịch bản, còn là kịch bản đã sớm bị các thiên kim nhà quan sử dụng rất nhiều lần rồi, tục tằng không chịu nổi!

Ở kinh thành, có ai không biết thân phận của công tử nhà hắn, mười tám tuổi chưa cập quan mà đã làm thái phó của Thái Tử, bác học đa tài, ngay cả lão già Khương Bát Đấu kia cũng không sánh bằng.

Sách công tử xem vô cùng sâu rộng, còn có sách của man di và dị tộc, Khương Bảo Châu có thể xem hiểu mới là lạ!

Dùng lý do sứt sẹo này để lôi kéo làm quen, da mặt người Khương gia thật sự còn dày hơn tường thành, nghĩ thật hay!

“Ngài thật sự đồng ý rồi sao?”

Thanh Y có chút không dám tin, cái khác có thể mượn, nhưng sách của chủ tử nhà hắn ta là chưa bao giờ cho phép người ngoài đụng vào, Thanh Y đi theo Thẩm Hoài Dung đã được mấy năm, hắn ta cũng không có tư cách này, Khương Bảo Châu dựa vào đâu chứ!

“Đồng ý rồi.”

Nếu ăn thịt thỏ nguội rồi thì cũng không thể không nể mặt tiểu nha đầu, huống chi người ban đầu Khương Bảo Châu muốn tìm cũng không phải là hắn, là đánh bậy đánh bạ đi vào xe ngựa của hắn.

Vấn đề này Thẩm Hoài Dung không có nói cho gã sai vặt.

“Ngài xem chính sách của dị tộc, cho dù ngài cho mượn thì tiểu thư Khương gia, thậm chí là Khương đại nhân cũng chưa chắc có thể xem hiểu.”

Khương gia là gia tộc mang tội, bị lưu đày, đã là thời khắc mấu chốt như vậy, không nghĩ ăn no mặc ấm lại đi làm mấy việc vô dụng này, Thanh Y khịt mũi coi thường, đừng tưởng hắn ta không biết trong lòng ngươi Khương gia nghĩ gì.

“Đúng, cho nên cho mượn thoại bản mà ngươi đọc”.

Thẩm Hoài Dung nói rất đương nhiên, Thanh Y vừa nghe vậy thì suýt chút nữa lảo đảo một cái ngã từ trên xe ngựa xuống. Gì, chủ tử cho mượn thoại bản mà hắn ta tốn nhiều tiền mua sắm? Hắn ta còn chưa kịp xem đâu đấy!

Bên này, Khương Bảo Châu đã đắc thắng trở về, Khương Tu Văn thấy vẻ mặt này của tiểu muội thì biết là chuyện đã thành công.

Hai huynh muội vội vàng trở về lều trại của nhà mình, chợt thấy Văn thị đang chờ ở bên ngoài, vẻ mặt có chút nôn nóng.

“Bảo Châu, về sau con đi xí thì tìm mẫu thân hoặc là Khương ma ma làm bạn, đừng tìm đại ca của con, dù sao hắn cũng là một nam tử, người còn sơ ý.”

Văn thị rất ghét bỏ mà trừng mắt nhìn Khương Tu Văn một cái, lại không nhịn được mà thở dài nói với Khương Bảo Châu: “Lần lưu đày này, mấy nha hoàn tay chân lanh lẹ trong nhà đều không đi theo, khổ cho con rồi.”

Lại ở trên đường lưu đày gặp phải việc Khương Bảo Châu tới nguyệt sự, Khương Tu Văn đâu có hiểu mấy cái này. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play