Bên tai vang lên thanh âm ồn ào, giống như mấy ngàn con muỗi vo ve ở bên tai, mí mắt Khương Bảo Châu cực kỳ nặng nề, cảm giác mỏi mệt xưa nay chưa từng có làm cho nàng không muốn mở mắt ra.
“Ôi trời, đây chính là Khương gia, trên dưới một trăm người, thế mà nói chém đầu liền chém đầu……”
“Mặc kệ là nhà ai, thiên hạ này chính là của Tiêu gia, chọc giận Thánh Thượng còn không phải là chuyện một câu nói thôi sao”.
Có người đứng ở cách đó không xa lải nhải, lúc này Khương Bảo Châu đã nghe rõ, đột nhiên, nàng thấy chóng mặt nhức đầu, trong đầu tràn vào một đống ký ức xa lạ, đây không phải thế giới mà nàng quen thuộc, Khương Bảo Châu bất an mà cử động mí mắt.
Khương Tu Văn ở bên cạnh không xa thấy vậy thì hơi cong khóe miệng cười khổ nói: “Tiểu muội, muội tỉnh đi, sắp tới buổi trưa canh ba rồi, nên ăn cơm chặt đầu”.
Thanh âm quá mức rõ ràng, dù cho Khương Bảo Châu không muốn mở mắt cũng không được, nàng muốn cử động đầu để xem người đang nói chuyện, lại kinh ngạc phát hiện ra người mình đeo gông xiềng.
“Gì, cơm chặt đầu?”
Khương Bảo Châu hô to một tiếng, thanh âm kiều kiều mềm mại, cũng không thuộc về nàng.
“Ta cho rằng không gọi tỉnh được muội, không thể ngờ vẫn là tiểu muội lạc quan, nhưng mà không biết cơm chặt đầu có hương vị gì”.
Khương Tu Văn quơ quơ thân mình, tiếp tục nói: “Xem ra, đời này chỉ có thể như vậy, nghĩ tới chuyện ta vừa mới nhược quán liền gặp bất hạnh, đúng là ông trời đố kỵ anh tài mà!”
Người khác gian khổ học tập khổ đọc ngày đêm không ngủ, còn Khương Tu Văn chỉ tùy tiện lật sách vở đã hiểu ra được ý của tiên sinh, lúc này vừa mới thi đậu Thám Hoa, còn chưa được ban chức quan gì thì đã lên đoạn đầu đài trước.
Mọi chuyện đều là mệnh, không phải con người có thể quyết định được!
Lần đầu nhìn thấy có người tự cho mình siêu phàm như thế, Khương Bảo Châu đang muốn giễu cợt một phen, lại bỗng dưng nhận ra.
Dựa theo ký ức của nguyên chủ thì người nói chuyện này chính là đại ca của nàng, cũng là trưởng tử của Khương gia Khương Tu Văn, rất có tài học, nhưng mà lại di truyền sự tự phụ và miệng tiện của cha Khương Bát Đấu, cho rằng chính mình là vô địch thiên hạ.
Khương gia trên dưới một trăm người sắp bị chém hết cả nhà, cũng là vì cha nàng nhục mạ Hoàng Thượng ngu ngốc háo sắc, bị Hoàng Thượng dưới sự giận dữ nhốt vào thiên lao.
Nói thật, tội bất kính như thế, Hoàng Thượng chỉ có ý định chém đầu cả nhà Khương gia mà không phải liên lụy tới cả chín tộc đã là nhân từ rồi.
Cha Khương Bát Đấu là một thần tử, thế mà lại ngang nhiên nhục mạ người lãnh đạo trực tiếp, người như thế này ở hiện đại cũng khó mà sống tốt được!
“Tiểu muội, muội phải cảm ơn đại ca đi, nếu không phải đại ca đánh thức muội thì ngay cả bữa cơm chặt đầu này muội cũng không ăn được đã phải đi gặp Diêm Vương rồi”.
Bên cạnh đài cao, một người đao phủ đang mài đao soàn soạt, lưỡi đao tỏa ra ánh sáng bóng loáng, mơ hồ có thể thấy được ấn ký màu đỏ, cây đao này chắc là hàng năm đều chém giết phạm nhân, sát khí tận trời.
Khương Bảo Châu không khỏi rụt cổ lại, vốn dĩ nàng đang an ổn nằm ở trong nhà, có không gian tích trữ rất nhiều hàng hóa để sống qua ngày, sao lại đột nhiên xuyên đến trên người một thiếu nữ trùng tên trùng họ?
Không giống nhau chính là, ở hiện đại Khương Bảo Châu là một cô nhi, vẫn luôn bị người ghét bỏ, cuộc sống khổ cực, ở trong cô nhi viện chỉ vì một miếng ăn mà liều mạng tranh đoạt, ngẫu nhiên được một cái không gian, nàng dùng nó để đầu cơ trục lợi hàng hoá, tích trữ vật tư, cuối cùng cũng thực hiện được việc tự do tài chính.
Thế mà vẫn chưa sống được vài ngày tốt lành, Khương Bảo Châu đã xuyên đến trên đoạn đầu đài, nàng chưa từng làm qua chuyện gì thương tổn tới luân lý, đạo đức, sao lại bị trời phạt chứ? Ông trời là đang chơi nàng đúng không?
“Tiểu muội, vì sao muội không nói chuyện, đừng nói là bị dọa tới ngu luôn rồi chứ?”
Không nhận được bất cứ câu trả lời nào nên Khương Tu Văn lại tiếp tục lải nhải: “Đừng sợ, cuộc sống khổ ải, đôi mắt nhắm lại một cái là đã trôi qua một ngày, làm ma no vẫn tốt hơn là làm ma đói”.
“Đại ca, cảm ơn huynh”.
Cả người Khương Bảo Châu run rẩy, nàng hoài nghi là ý thức của nguyên chủ còn sót lại, so với việc bị đánh thức thì còn không bằng bị chém đầu trong lúc hôn mê, ít nhất còn không cảm thấy đau.
“Tiểu muội, đừng sợ, trên đường hoàng tuyền có nhị ca làm bạn với muội, nhị ca sẽ bảo vệ muội!”
Khương Tu Văn rốt cuộc câm miệng lại, lỗ tai Khương Bảo Châu vừa mới được yên tĩnh chưa tới một lần hít thở thì lại có người nói chuyện.
Người này, Khương Bảo Châu xem đến rõ ràng, người này mày rậm mắt to, màu da hơi đen, quỳ gối song song với nàng trên đài cao.
Khương Bảo Châu có hai ca ca, người tự xưng nhị ca đương nhiên chính là Khương Tu Võ.
“Nhị ca, ta không muốn chết”
Khương Bảo Châu hít hít cái mũi, ít nhất là không muốn thừa nhận khổ hình trước mắt, nàng không có dũng khí nhìn bá tánh vây quanh đoạn đầu đài, tất nhiên là có đồng tình, có trào phúng.
“Chuyện nhỏ, muội mới mười ba, mười ba năm sau lại là một hảo hán, nhưng mà nhị ca còn phải chờ tận mười tám năm”.
Khương Bảo Châu mười ba, Khương Tu Võ mười tám, con số này tính rất tốt.
Khương Bảo Châu nhắm mắt, trong trí nhớ, đại ca và nhị ca của nguyên chủ đều là một lời khó nói hết. Khương Tu Văn tự cho mình siêu phàm, thường xuyên dùng sở trường của mình để khinh bỉ người khác, rất thiếu đánh. Còn Khương Tu Võ cũng không tốt hơn bao nhiêu, là ăn chơi trác táng nổi danh kinh thành, thường xuyên bị tìm tới cửa tố cáo.
Nếu như có thể hoạt động thì Khương Bảo Châu chỉ muốn cách hai người này xa một chút.
“Kiếp sau đầu thai, Tu Võ, đệ với Bảo Châu nhất định phải đầu thai thành đệ đệ và muội muội của ta, ta sẽ che chở”.
Khương Tu Văn cho rằng hắn sẽ thành công hơn cha mình, ít nhất sẽ không vì nói cho sướng mồm mà rơi vào kết cục này.
Bị chém đầu trước mặt mọi người ở cửa chợ, hắn không cần mặt mũi sao?
“Ha hả”
Đều nói con người trước khi chết thường nói lời thật lòng, dù sao Khương Bảo Châu vẫn không nhìn ra được.
Buổi trưa đã tới rồi, bá tánh vây xem rất nhiệt tình, lần đầu thấy quan viên nhất phẩm bị chém đầu, bọn họ đã chuẩn bị lá cải nát, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa nên không ném tới được.
Quan viên hành hình rốt cuộc mềm lòng, nghĩ rằng người sắp đi, này ở trên đoạn đường cuối cùng này cũng không cần thiết lại làm cho người Khương gia gặp phải xỉ nhục này.
“Chuẩn bị ăn cơm”
Đúng là bởi vì như thế nên quan giam trảm cũng không cắt xén thức ăn, toàn tộc Khương gia được ăn thịt sủi cảo, còn có một đại nhân có lòng tốt đưa tới một vò rượu.
“Phu nhân, ta vẫn có bạn bè”.
Khương Bát Đấu thở dài một tiếng, không hiểu được nên thấy may mắn hay là tiếc nuối, năm giữ chức vị quan nhất phẩm ngự sử đại phu, nhìn thấy ai khó chịu liền buộc tội, không nghĩ tới ông ấy cũng có ngày này.