24/09/2021
Cộng Hoà- Cẩm Phả -Quảng Ninh. Tà dương,ánh nắng chiều như dát một lớp vàng lấp lánh lên mặt biển,làn gió thu mang theo hơi ấm áp từ biển cả len lỏi qua khu rừng Đước xanh tươi như đang thổi vào thân xác và linh hồn hắn.
Hắn nằm đó,hắn đang hấp hối những kí ức về cuộc đời hắn như một bộ phim được tua thật nhanh và hỗn loạn. Vài phút trước khi gã đang ngồi một mình ngắm hoàng hôn trên biển vừa hoài niệm quá khứ và gặm nhấm lỗi cô đơn,phía sau gã đám trẻ con nhà thuyền chài kéo ra vui chơi,chúng chơi chọi đá tiếng va chạm chát chúa khiến gã không nhịn được mà quay lại nhắc nhở : chơi cẩn thận kẻo bị thương ! Vừa quay đầu gã chợt hốt hoảng khi nhận ra trên tay cậu nhóc đang cầm là một trái bom bi chứ đâu phải viên đá,cu cậu đang vung tay chuẩn bị nện quả bom ấy xuống tảng đá dưới chân,trong đầu gã chợt hiện lên hình ảnh vài giây sau cả đám trẻ ấy bị nổ tan tành,máu thịt,đất cát trộn lẫn vào với nhau,hắn vội hét lên " dừng lại " nhưng đã muộn quả bom bi rời tay cậu bé đang trên đà đập xuống tảng đá dưới chân hắn bật người lao đến gạt đám trẻ nằm xuống hắn dùng thân mình nằm đè lên quả bom bi vừa kịp lúc nó va chạm với tảng đá trong đầu hắn chỉ kịp loé lên ba chữ " may, còn kịp " một tiếng nổ lớn và khô khốc vang lên,lực xung kích từ vụ nổ, những mảnh văng,nhưng viên bi thép đẩy cơ thể hắn lên không văng ra xa,trước sức mạnh khủng khiếp của hoả khí hiện đại thân thể cường hãn của một kẻ tu đạo nửa vời vừa đủ để giữ cho hắn được chết một cách nguyên vẹn được dư lại một hơi để tận hưởng cảm giác cái chết đang đến từ từ... Trong những giây cuối cùng của sinh mệnh từng dòng ký ức ùa về trong tâm trí hắn tựa như một bộ phim được tua nhanh và hỗn loạn.
Một sáng chủ nhật của tháng 11 năm 2008 nơi mảnh đất Chí Linh được mệnh danh là địa linh nhân kiệt hắn tỉnh dậy sau giấc ngủ của một thằng trai tuổi 18,ba tháng kể từ ngày xa nhà trở thành sinh viên của ngôi trường công nghiệp Sao Đỏ bầu trời xa lạ,môi trường xa lạ,những người xa lạ nơi đây đã dần trở thành thân quen,sau khi làm vệ sinh cá nhân và đi hết bài thiết tuyến quyền 72 thức thì cũng là lúc cậu bạn cùng lớp bấm còi xe inh ỏi gọi hắn : " bim bim,bim bim... Bá ơi ! dậy,dậy đi cu "
hắn chạy ra giọng hơi gay gắt : Duy à! ông để yên cho thiên hạ còn ngủ,nghỉ có được không. Sáng chủ nhật mà ông làm thế,ngại sống lâu quá à?
Duy nghe thế,hắn hít lấy một hơi thật dài định cãi lí, vèo một chiếc chổi bay từ đâu bay vọt qua đầu Bá văng vào mặt Duy kèm theo đó là một một choàng mắng chửi của bà chủ xóm trọ : " tiên sư thằng nhõi con mất nết ! Sáng tinh mơ đã phá làng phá xóm "
Duy hốt hoảng vội dắt chiếc wave chột pha cắm đầu chạy,Bá cũng vùng chạy theo sau vừa chạy Bá vừa gọi với : này Duy,Duy,Duy
khi hai thằng đã chạy được một quãng khá xa Duy mới dám dừng lại vừa thở hổn hển vừa quay đầu lại hỏi Bá : mày không có việc gì ? sợ bà ấy thiếu chủ ngữ để chửi hay sao đang chạy trốn chết còn gọi tên tao?may mà anh đây chân dài chạy nhanh không bà cầm chổi dí đập tao má nhận không ra mất,hú hồn...
Bá : À,gọi muốn nhắc mày lên xe nổ máy mà chạy thôi.
Duy : Haha,sợ quá tao quên bà nó mất lại còn nhảy xuống dắt xe chạy mới hài,thôi dẹp,giờ qua nhà Thương luôn bạn nhé !
Bá : Được !
Chuyện là ngày hôm đó hắn và Duy cùng đến nhà Thương,cô bạn cùng lớp. Giúp gia đình cô chuyển vài chậu cây cảnh như hai thằng đã nhận lời từ trước. Gia đình cô bạn rất hiếu khách, đến buổi chiều muộn khi công việc đã hoàn thành gia đình cô bạn mời hai thằng ở lại dùng cơm, Bá thực sự rất muốn về tắm rửa vì bụi bẩn trên quần áo và mùi cơ thể sau một ngày làm việc chân tay khiến hắn rất khó chịu nhưng nhìn cái bộ dáng mê say không lỡ rời xa của đôi chim câu, rồi cái ánh mắt như muốn nói " ở lại đi ,tao xin đấy " của thằng bạn khiến hắn đành phải đổi quyết định,...à mà thực ra không đổi quyết định cũng được,nếu hắn muốn tự đi bộ 7km về phòng trọ : D
Sau bữa tối bỏ lại hắn cùng bố mẹ cô bạn bên bàn trà,đôi chim câu lí nhí xin phép bố mẹ Thương cho lên Côn Sơn chơi,với lời hứa sẽ về sớm. Những câu chuyện bên bàn trà giữa hai bác cháu một già,một trẻ thời gian cứ thế trôi đi chẳng mấy đã 23 giờ đêm,bác gái trong phòng có lẽ vì lo lắng con gái đi chơi về muộn không ngủ được, bác cứ đi ra, đi vào,đã vài lần bà nhờ Bá gọi cho Duy nhắc đôi bạn về sớm vì điện thoại con gái bà lấy lí do hết pin để ở nhà sạc không mang theo... còn có hết pin thật hay không thì chỉ có trời biết đất biết và hai đứa chúng nó biết. Ấy vậy nhưng lần nào Bá gọi cậu bạn cũng trả lời : " Alo tôi đang về rồi nhé " quãng đường từ Côn Sơn về Bến Tắm có vài km mà cu cậu " đang về " đến cả tiếng đồng hồ vẫn chưa thấy tăm hơi, đêm đã khuya phần ngại vì bác trai buổi chiều uống quá chén lên có vẻ mệt mỏi cứ ngáp ngắn ngáp dài,phần vì ngượng ngùng khi cậu bạn mình bị thần lươn nhập hơi lâu, hắn để lại số điện thoại của Duy cho bác gái rồi xin phép ra về, bác trai muốn lái xe đưa hắn về nhưng hắn từ chối còn nói dối rằng phòng trọ của hắn ở rất gần có thể tự đi bộ về, vì hắn lo lắng bác trai đáng kính ấy trong tình trạng đang say rượu như thế này khi lái xe về một mình sẽ không an toàn.
Đêm khuya,đầy trời là những ngôi sao lấp lánh dưới ánh sáng vàng ấm áp của đèn đường và mùi hương hoa sữa thoảng thoảng trong gió hắn vừa nhàn nhã tản bộ, vừa đếm từng bước chân vừa nhìn trời mà lẩm bẩm :
" Đêm về khuya ngàn sai lấp lánh,Sao Đỏ buồn vắng bóng người anh yêu ....ài "
đang cảm thán câu thơ con cóc học lỏm được từ mấy thằng bạn bất chợt trong con ngõ cách hắn chừng 200 m vang lên tiếng la hét thất thanh : " cướp,cướp cứu với "
Hắn vội tăng nhanh cước bộ lao đến nơi phát ra âm thanh khi đến nơi cảnh tượng đập vào mắt hắn là 4 tên côn đồ đang đánh đập một cậu trai trẻ cậu ta đang quỳ ở đó cầu xin nhưng lũ ác nhân cũng chẳng lương tay vẫn cứ chân đá,gậy vụt,gần đó một cô gái nằm sõng xoài trên vũng máu không rõ còn sống hay đã chết, máu từ đầu cô gái còn đang phun ra thành tia. Nếu không vì cô gái chưa rõ sống chết nằm dưới đất kia hắn chắc chắn sẽ xoay người bỏ đi trấn áp kẻ ác,giúp đỡ kẻ yếu là việc người luyện võ lên làm,nhưng thế gian có những người lên cứu có những loại người không đáng để cứu con người dù có yếu ớt đến đâu khi bị ức hiếp cũng phải có tinh thần chống cự mới đáng được cứu,những kẻ hèn nhát,co ro chịu trận, không dám phản kháng thì tuyệt đối không lên cứu, đến bản thân họ còn không muốn tự cứu lấy mình, rất có thể vì ân nhân của họ đã nhìn thấy bộ mặt đớn hèn,nhục nhã, xấu xí của họ hoặc sợ bị kẻ xấu trả thù mà sau khi được cứu họ còn buông lời oán hận,bôi nhọ hoặc trách móc ân nhân của mình " lấy oán trả ơn " là trường hợp thường nhận được nhất sau khi cứu lầm kẻ hèn nhát . Quay trở lại tình hình lúc này trong đầu Bá nhanh chóng phân tích tình hình lũ ác nhân có 4 tên 2 tên cầm dao bổ dưa,1 tên cầm dao găm,1 tên cầm gậy sắt bọn chúng đứng giàn hàng ngang quay lưng lại phía Bá đang đánh đập người thanh niên nọ,cô gái kia bị đâm vào đầu vết thương là do dao găm gây lên tên dùng dao găm hẳn là kẻ hung hãn nhất đáng phải hạ đầu tiên, nhưng tên ấy đứng ở vị trí thứ 2 từ phải sang không phù hợp để hạ thủ trước, hiện tại bọn chúng chỉ dùng tay,chân để tấn công người thanh niên có lẽ là để tận hưởng cảm giác đánh đập,tận hưởng tiếng van xin của nạn nhân chứ chẳng phải nổi lòng từ bi hay chùn tay sau khi vừa đâm gục một con người đâu...phương án tác chiến nhanh chóng hình thành trong đầu Bá cởi chiếc áo dài ném chùm lên đầu hai tên cầm dao bổ dưa ở ngoài cùng bên trái đoạt sườn phải nhóm cướp Bá lách mình tung một cú thôi sơn vào gan tên đứng ngoài cùng bên phải lợi dụng lúc tên đó khom người vì đau đơn nhưng chưa đổ gục hẳn xuống Bá lộn qua lưng tên ấy bàn tay chặt một cú cương đao vào gáy tên cầm dao găm ở vị trí thứ hai rồi bồi thêm một cước đá văng tên cướp đã bất tỉnh vào hai tên đồng bọn khiến cả ba ngã nhào Bá quay người nhặt cây gậy sắt của tên đầu tiên bị đánh gục vung gậy đánh bay vũ khí của bọn chúng ra xa, bồi thêm cho mỗi tên vài gậy khi thấy chúng đã nằm im Bá nhặt chiếc áo ngoài xé thành dải mảnh bước đến băng bó cho cô gái, nâng cô gái lên Bá giật mình khi thấy ngoại trừ vết đâm chí tử trên đầu, gương mặt cô còn một vết cắt dài từ má trái qua một mắt bên phải lên trán vết thương này không sâu không thể gây nguy hiểm đến tính mạng nhưng hiểm vết thương ấy sẽ để lại một vết sẹo dài hủy đi dung mạo khiến cô gái phải sống cả đời trong xấu xí nghĩ đến đây Bá không kìm được vừa băng cho cô vừa lẩm bẩm : còn trẻ vậy mà...thật tội nghiệp " khi Bá quấn thêm được vài vòng băng nữa thì bộp một tiếng gáy Bá đau rần đầu óc mờ mịt Bá ngất lịm .
Khoảng 1 giờ sáng Bá tỉnh dậy trong một trạm y tế xã Bến Tắm,chắc là một vài người dân tốt bụng nào đó đã đưa hắn đến đây và đưa đôi thanh niên nam nữ kia đến lên tuyến trên,qua trò chuyện cùng chị y tá trực đêm Bá mới biết được hai người gặp nạn mà hắn đã ra tay giúp đỡ là hai chị em ruột. Ờ ! thì ra không phải một cặp tình nhân à,Bá xem phim Hàn nhiều quá Bá xuy diễn linh tinh rồi...
Tình trạng của hai người gặp nạn thì không may cô chị đã bất hạnh qua đời, cậu em trai thì đang được điều trị tại bệnh viện tỉnh trong tình trạng đa chấn thương nhưng tỉnh táo và không nguy hiểm tới tính mạng.
Cũng may mắn là toàn bộ quá trình vụ việc hành vi cướp của nhóm cướp,hành động đánh cướp của Bá và biến cố sau đó được bà lão sống một mình trên tầng 3 căn nhà gần đó chứng kiến và khai báo với lực lượng chức năng nên Bá mới nằm đây một mình , bên giường không có một chú áo xanh ngồi đó,đôi tay cũng không bị xích vào thành giường bằng một chiếc còng số tám...haiz... Thực tế Bà lão chính là ân nhân của tất cả ban đầu khi vụ cướp xảy ra tay bà đã ngay lập tức gọi điện thoại cho công an, sau khi Bá đánh ngã lũ cướp 2 trong 4 tên cướp sau khi trúng đòn đã lợi dụng sự bất cẩn của Bá mà giả vờ bất tỉnh chờ khi Bá đang tập chung băng bó cho cô gái mà một tên cướp lén bò dậy ném cho Bá một viên gạch vào gáy khi chúng định đập cho cái thằng thích xen vào chuyện của người khác là Bá một trận tả tơi rơi rụng thì vừa lúc lực lượng chức năng vừa đến , tiếng còi hú từ xe cảnh sát vọng đến khiến chúng sợ hãi hốt hoảng dìu nhau bỏ trốn.
Đêm, con đường dẫn về thị trấn thiếu đi những ánh đèn vàng,làn hương hoa Sữa cuối thu hoà vào sương đêm thoang thoảng, một gã trai lẻ loi bước trên con đường vắng,là Bá hắn vừa tranh thủ lúc chị y tá trực đêm chớp mắt đã lẳng lặng chuồn khỏi trạm y tế. Hắn đang vừa đi vừa lẩm bẩm muộn thế này có lên trèo tường về phòng trọ không, hay kiếm tạm một tiệm Net ngồi giết thời gian thì chợt một cảm giác ớn lạnh dâng lên khiến Bá nhăn mày khó chịu : Hừ ! đến lạ, từ khi nào sương,gió đêm thu lại có thể khiến cho một thân thể luyện võ từ nhỏ như ta cảm thấy lạnh thế này. Càng đi quãng đường càng trở lên tối cảm giác lạnh gáy,bất an cũng ngày càng tăng lên Bá có linh cảm dường như có ai đó đang ở phía sau lưng đi theo và nhìn hắn chằm chằm, hắn bất ngờ xoay người dằn giọng : " Là ai ,bước ra "
Trả lời hắn là không gian tĩnh lặng,trong không khí tĩnh lặng dưới ánh mắt tập trung cao độ của Bá một bóng trắng đột ngột hiện ra từ sau một gốc cây bên đường nó lướt thật nhanh ra sau lưng Bá, theo bản năng Bá xoay người chân trái bước lên chân phải lướt theo tung liền hai cú đấm thẳng ,một cú móc dưới bằng tay trái vào mặt và cằm của chiếc bóng, chân phải bước lách sang, chân trái lướt theo hắn hai cú cắt phải vào cằm và mạng sườn mục tiêu,để chắc ăn hắn không keo kiệt mà bồi thêm một cú lưu vân cước vào mục tiêu kì lạ đột nhiên xuất hiện kia .....nhưng cảm giác rất không đúng, mọi đòn đánh của Bá như đánh vào không khí, chiếc bóng như miễn nhiễm với mọi sát thương vật lí, nó bình yên vô sự lướt ra xa hơn một chút, nó ngẩng đầu gương mặt là gương mặt cô gái trẻ mà Bá đã cố cứu cách đây vài giờ,khuôn mặt cô là một khuôn mặt trái xoan,làn da trắng hơi nhợt nhạt,đôi mắt to tròn khả ái nếu như cô là người mà nói thì ừm...là khá dễ thương. Môi cô gái mấp máy ,âm thanh như từ cõi hư vô vọng về : " anh đẹp trai à,anh nói thương em,đi với em nào,em đưa anh đến nơi không có đau khổ , thời gian sau này tất cả em sẽ dành để yêu thương,chăm lo cho anh,...đi với em "
Bá cố lấy can đảm đáp lời : " không, cô chết rồi ,xin hãy an nghỉ "
Âm hồn cô gái phá lên cười,tiếng cười man dợ : " đã thương em thì theo em đi nào,đừng để em làm một con ma không chồng ,miễn là chúng mình còn tồn tại,ở bên nhau, sống hay chết thì có khác gì đâu "
nói rồi âm hồn cô gái cứ bay vòng vòng cười đùa trêu ghẹo Bá.
Cảm giác như bị người lấy oán trả ơn Bá giận lắm quên hết sợ hãi hắn thốt lên : Vô liêm sỉ
Rồi hắn múa quyền, vung cước lao vào hơn thua với oan hồn