Khi Minh Chi đẩy cửa bước vào, hai anh em đang trò chuyện. Dù không nghe rõ nội dung, nhưng nhìn từ biểu cảm của họ, quan hệ giữa hai người rõ ràng đã hòa hoãn hơn nhiều.
Có vẻ như Tạ Vân Phàm cuối cùng cũng hiểu chuyện rồi.
Minh Chi cảm thấy rất vui mừng, tiến tới đặt hộp cơm giữ nhiệt lên bàn và nói: “Lại đây, ăn chút gì trước đi, chị nấu cháo cá dễ tiêu hóa.”
Tạ Tinh Hà ho khẽ một tiếng, hỏi: “Chị, hôm qua là chị đưa em vào bệnh viện à?”
Minh Chi nhìn anh, ánh mắt đầy phức tạp: “May mà hôm qua buổi chiều chị có việc cần tìm em, nên mới đến chung cư. Nếu không phát hiện em nằm gục trên bàn với lọ thuốc rỗng, kịp thời đưa vào bệnh viện, có lẽ giờ em đã không còn.”
Tạ Tinh Hà quay đi, giọng khàn khàn: “Em chỉ là nhất thời xúc động, nghĩ rằng chết đi cho xong, đỡ liên lụy mọi người…”
Minh Chi trách: “Đừng nói bậy. Tiền có thể nghĩ cách từ từ, nhưng mạng chỉ có một. Sau này đừng làm chuyện dại dột nữa.”
“Dạ.” Tạ Tinh Hà cúi đầu xấu hổ, “Gần đây làm phiền chị quá nhiều.”
Minh Chi, chị họ của anh, tốt nghiệp ngành kế toán tại một trường đại học danh giá. Sau khi Tạ Tinh Hà lên làm CEO, với suy nghĩ “Người nhà quản lý tài chính sẽ đáng tin hơn,” đã mời Minh Chi làm trưởng phòng tài chính cho Tập đoàn Tinh Vân.
Gần đây, việc xử lý phá sản của công ty đều do chị phụ trách. Hôm qua, may mắn là chị có việc tìm Tạ Tinh Hà, phát hiện anh uống thuốc ngủ, kịp thời cứu giúp, nếu không hậu quả thật không dám nghĩ tới.
Tạ Tinh Hà cúi đầu ăn cháo, Tạ Vân Phàm cũng ngồi xuống bên cạnh ăn cơm. Phải công nhận tài nấu ăn của chị họ khá tốt, cháo thơm ngon đậm đà.
Tạ Vân Phàm uống một bát cháo đầy, no căng bụng, chủ động dọn dẹp bát đũa, sau đó nói: “Chị, bác sĩ nói anh trai đã ổn định, hôm nay có thể xuất viện.”
“Được, vậy chị sẽ đi làm thủ tục xuất viện ngay.”
…
Tài xế đã lái xe tới cổng bệnh viện để đón bọn họ.
Sau khi về đến nhà, Tạ Tinh Hà nhìn Minh Chi, áy náy nói: “Chị, chị tranh thủ thời gian tìm công việc khác đi. Với kinh nghiệm và trình độ của chị, chắc chắn có thể vào làm ở một doanh nghiệp lớn. Em không muốn làm chậm trễ cuộc sống của chị nữa.”
Minh Chi do dự một lát rồi đáp:"Gần đây, đúng là chị cũng đang tính tìm công việc mới. Tiền tiết kiệm trong tay chị không còn nhiều, còn phải lo cho con gái, nên không thể tiếp tục theo em gây dựng sự nghiệp được nữa."
Tạ Tinh Hà vội vàng nói: “Em hiểu. Công việc ở công ty đã kết thúc, mọi người tìm con đường mới là chuyện bình thường. Em thực sự nợ chị nhiều quá, trong khoảng thời gian này còn không trả nổi tiền lương cho chị.”
Minh Chi nhẹ nhàng vỗ vai hắn: "Người trong nhà cả, đừng khách sáo như vậy. Sau này nếu cần chị giúp gì, cứ gọi điện thoại bất cứ lúc nào."
Tạ Tinh Hà gật đầu, tiễn cô ra cửa.
Khi chị họ rời đi, hai anh em cùng nhau vào ngồi trong phòng khách
Tâm trạng Tạ Tinh Hà rõ ràng rất kém, châm một điếu thuốc, chậm rãi hút, không nói lời nào.
Tạ Vân Phàm mở điện thoại xem giờ, nói: “Ca, ngày mai đi bán chiếc xe thể thao của em đi, trước tiên trả hết khoản vay tháng này đã.”
"...Em nghiêm túc sao?" Tạ Tinh Hà vẫn nghĩ rằng em trai chỉ thuận miệng nói ở bệnh viện, không ngờ lại thật sự hành động.
Việc để em trai bán xe trả nợ cho mình khiến Tạ Tinh Hà thật sự ngại ngùng. Anh dập điếu thuốc, xấu hổ gãi mũi, giọng nói nhỏ: “Anh thiếu tiền thật, nhưng em cũng không cần phải làm vậy.”
"Xe là ba mẹ tặng em, tiền tiết kiệm cũng là ba mẹ để lại. Anh là anh ruột của em, giờ anh gặp khó khăn, em sao có thể làm ngơ được?" Tạ Vân Phàm nhìn anh trai, ánh mắt chân thành, “Nếu ba mẹ dưới suối vàng có biết, họ cũng sẽ mong anh em chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, đúng không nào?”
Nghe cũng có lý? Tạ Tinh Hà còn chưa kịp phản bác thì đã nghe em trai nói thêm: “Dạo này anh bị áp lực quá lớn. Nếu chuyện công ty đã xong, hay là anh ra ngoài du lịch, giải sầu một chút đi.”
"...Giải sầu?" Anh thực sự không có tâm trạng đi du lịch.
"Ừm. Ở nhà mãi dễ suy nghĩ lung tung, thà buông bỏ những điều phiền lòng, ra ngoài thư giãn." Tạ Vân Phàm đề nghị, “Đợi khi anh điều chỉnh tâm trạng tốt trở về, biết đâu lại có ý tưởng mới. Nhà họ Tạ chúng ta còn có cơ hội Đông Sơn tái khởi.”
Tạ Tinh Hà nhìn đệ đệ với ánh mắt đầy nghi hoặc.
Kỳ lạ, sau chuyện này, em trai dường như trưởng thành hơn hẳn. Chủ động quan tâm mình, bán xe giúp trả nợ, còn khuyên mình đi du lịch giải sầu?
Cũng đúng, hiện tại anh thực sự không thể nghĩ ra cách nào để giải quyết món nợ khổng lồ đó. Nếu cứ tiếp tục như vậy, anh sẽ sớm kiệt quệ. Đi ra ngoài một chuyến, biết đâu có thể tìm được ý tưởng mới.
Tạ Tinh Hà trầm ngâm một lúc rồi nói: "Được, anh sẽ đi biển chơi vài ngày, sau đó trở về nghĩ cách." Anh nhìn em trai, nghiêm túc dặn: "Em ở trường học thì lo học cho tốt, đừng tưởng ta không ở nhà là có thể làm bậy. Cuối kỳ mà lại rớt hai môn trở lên, đừng trách anh vô tình."
"Biết rồi mà." Tạ Vân Phàm cười, gãi đầu: “Anh cứ yên tâm nghỉ ngơi, emsẽ chăm chỉ học hành.”
"Ừ." Tạ Tinh Hà nửa tin nửa ngờ liếc đệ đệ một cái, sau đó xoay người lên lầu.
Tạ Vân Phàm khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Thân là người trưởng thành bị anh trai quản lý dạy bảo như vậy, thật sự cảm thấy không quen.
Chỉ khi nào vị đặc biệt "quan tâm em trai" này rời đi, cậu mới có thể thả lỏng, làm những gì mình muốn làm.
Ít nhất, với 300 vạn mà cha mẹ để lại, cậu có thể tự do sử dụng. Nếu không, mỗi ngày lại bị anh trai mắng "Em, cái thằng nhóc vô dụng này, lại tiêu xài hoang phí", nghĩ thôi cũng thấy đau đầu
Ngày kế, Tạ Vân Phàm đem bán xe thể thao đổi lấy tiền, vừa lúc trả nợ tháng cho anh trai. Tuy rằng số tiền này như muối bỏ biển, nhưng ít nhất ngân hàng sẽ không giục nợ, Tạ Tinh Hà có thể thoải mái hai tháng.
Trưa hôm đó, Tạ Vân Phàm liền sấm rền gió cuốn đưa anh trai vé máy bay tới đảo Nam Dương.
Tạ Tinh Hà có ảo giác “Em trai sắp đợi không nổi muốn tống cổ anh đi”, anh thậm chí hoài nghi Tạ Vân Phàm muốn mình đi ra ngoài giải sầu là “Có mưu đồ khác”, cho nên ở sân bay, anh vừa bước vừa quay đầu lại nói: “Anh đi rồi, em đừng có gây rắc rối đấy!”
Tạ Vân Phàm cười vẫy tay với anh: “Em ngày mai sẽ tới trường học. Nếu anh không tin có thể gọi điện thoại cho các giảng viên, kiểm tra mọi lúc."
Tạ Tinh Hà thực không yên tâm đi qua cửa an ninh, sau khi lên máy bay lại gửi cho cậu một tin nhắn WeChat: “Anh sẽ gọi điện cho thầy cô của em, nhóc con nếu em dám trốn học đánh nhau, xem anh trở về xử lý em thế nào."
Tạ Vân Phàm: “……”
Muốn thay đổi hình tượng "em trai bao cỏ" trong lòng anh trai, xem ra cần thời gian rất dài đây
……
Sau khi tiễn anh trai đi, Tạ Vân Phàm về nhà, ngồi ở thư phòng mở máy tính.
Cậu click mở trang web đầu tiên “Game Mobile Home”.
Đây là trang web lớn nhất trong nước hiện nay về game di động, nơi hầu hết các trò chơi mobile đều được công bố và quảng bá. Người chơi có thể đánh giá và bình luận về các trò chơi. Nhiều người chơi sẽ truy cập vào đây để tìm các trò chơi mới, những trò chơi ít được chú ý đôi khi cũng có thể tìm thấy ở đây.
Cơ chế chấm điểm của trang web này rất nghiêm ngặt, yêu cầu người dùng phải đăng ký thông tin thực tế và liên kết với thiết bị di động cũng như thông tin cá nhân, rất khó để có thể mua lượt đánh giá giả. Điều này cũng đảm bảo rằng các điểm số và đánh giá trên "Game Mobile Home" chủ yếu đến từ những người chơi thực, khá công bằng và minh bạch.
Tạ Vân Phàm nhấn vào bảng xếp hạng đánh giá, những trò chơi đầy màu sắc lập tức hiện ra, khiến cậu không thể rời mắt.
Game bắn súng《Nguy cơ hoang dã》, game âm nhạc《Đoàn rock 'n roll 》, game chăn nuôi《Gia viên quái vật》, game mạo hiểm《Thời đại hàng hải》…… Còn có cái gì《Gien biến dị》, 《Lai khách sao Diêm Vương》, 《74 khu phố Cyber Punk》……
Nhìn một lúc, Tạ Vân Phàm không thể không tự hỏi trong đầu.
Trước đây khi tìm kiếm thông tin, cậu đã bắt gặp một số trò chơi có tên kỳ lạ nhưng cũng không để ý quá nhiều. Hiện giờ, khi liếc qua bảng xếp hạng, cậu nhận ra tất cả các trò chơi đều thuộc thể loại "Khoa học viễn tưởng".
Từ mô tả của các trò chơi, 20% trong số đó có bối cảnh dựa trên thế giới thực, còn lại 80% là những trò chơi với bối cảnh như phế thổ (vùng đất bị bỏ hoang), tận thế, Cyberpunk...
Trong những trò chơi này, loài người, nếu không bị tuyệt chủng, thì cũng đang trên bờ vực diệt vong.
Điều khiến cậu bất ngờ hơn nữa là, khi lướt qua danh sách trò chơi, không thấy tên nào quen thuộc với thể loại “Cổ đại" mà cậu mong đợi.
Ví dụ, ở thế giới cũ của cậu, có vô số trò chơi IP nổi tiếng với các tên như "Tam Quốc xxx", "Tây Du xxx", thế nhưng ở đây, cậu lại không tìm thấy dấu vết của chúng.
Chẳng lẽ thế giới này căn bản không phải là Hoa Quốc mà cậu đã từng sinh sống?
Tuy nhiên, những người xung quanh đều nói tiếng Hoa, việc giao tiếp ngôn ngữ cũng không có bất kỳ rào cản nào.
Tạ Vân Phàm nhíu mày, trầm tư một lát, rất nhanh liền suy nghĩ thấu đáo ——
Thế giới xa lạ này, rất có thể là vũ trụ song song trong truyền thuyết và hiện tại có thể vẫn chưa có game thuộc thể loại "Cổ đại".
Ánh mắt Tạ Vân Phàm bỗng nhiên sáng rực.
Cậu phát hiện ra một chân trời mới!
Cổ đại là phong cách trò chơi mà cậu am hiểu nhất. Ngày xưa, vì muốn phát triển game, cậu đã tìm đọc rất nhiều tài liệu lịch sử, trong đầu tràn ngập ý tưởng, rất nhiều sáng kiến mà cậu vẫn chưa kịp thực hiện.
Bây giờ, nơi này không có game cổ đại, thị trường còn đang trống rỗng, điều đó khiến cậu có thể tập trung vào lĩnh vực mà mình yêu thích, làm những thứ mà cậu luôn muốn thực hiện nhưng trước đây vì nhiều lý do mà không thể.
Với 5000 năm lịch sử và văn minh của Hoa Hạ, đây chính là một kho tư liệu sống khổng lồ!
Cậu tin tưởng, mặc dù thế giới này hiện nay chủ yếu phổ biến các trò chơi khoa học viễn tưởng và tận thế, nhưng game thể loại cổ đại chắc chắn sẽ có chỗ đứng!
Bước đầu tiên, cậu quyết định bắt đầu bằng việc thành lập phòng làm game riêng cho mình.
Tạ Vân Phàm hạ quyết tâm, lên mạng tìm hiểu các thủ tục đăng ký studio cá nhân.
Phòng làm việc cá nhân cần được phê duyệt bởi cơ quan quản lý công thương, yêu cầu nộp một loạt tài liệu. Với hiệu suất làm việc của thế giới này, trong vòng 3 ngày là có thể hoàn tất thủ tục và nhận giấy phép kinh doanh.
Thời điểm ban đầu này, cậu rút ra 100 vạn từ tiền tiết kiệm để đăng ký theo hình thức "vốn cá nhân". Sau này tùy vào tình hình thực tế mới quyết định xem nên gia tăng cổ đông không.
Tạ Vân Phàm mở phần mềm đồ họa tạo LOGO cho phòng làm việc của mình.
Đơn giản ba đường sóng biển, phía trên nổi lơ lửng một con thuyền nhỏ đáng yêu.
Dương Phàm Workstudio
Dương Phàm Khải Hàng (ý nghĩa LOGO), thuận buồm xuôi gió, ý nghĩa khá tốt.
Đây cũng là tên mà cậu từng sử dụng trước đây, hy vọng có thể mang đến vận may cho mình.
Ở thế giới cũ, cậu tốt nghiệp đại học rồi vào làm ở một công ty trò chơi nổi tiếng trong nước. Sau nhiều năm làm thiết kế trò chơi, cậu đã tích lũy được một lượng kinh nghiệm phong phú. Sau đó, vì mâu thuẫn nội bộ trong công ty, cậu quyết định từ chức và bắt đầu sự nghiệp riêng, thành lập Dương Phàm Workstudio.
Lúc đầu, phòng làm việc chỉ có 3 người, sau đó dần dần phát triển thành 10 người, 50 người… Khi thiết kế của cậu được nghiên cứu và trở thành một trong những game bán chạy nhất, phòng làm việc của cậu đã có vài trăm nhân viên.
Hiện giờ, ở thế giới mới này, cậu không có trợ thủ, càng không có đội ngũ, chỉ có một mình làm tư lệnh.
Dù sao, cũng chỉ có thể bắt đầu lại từ con số 0.
Tạ Vân Phàm híp mắt, tựa lưng vào ghế, duỗi người một chút.
Giờ khắc này, cậu đột nhiên nhớ lại những ngày mới bắt đầu sự nghiệp, cảm nhận được nhiệt huyết và đam mê ngày xưa.
Ngày ấy, bị công ty lãnh đạo xa lánh, cậu trong lòng uất ức, quyết định từ chức và thành lập studio, muốn tạo dựng sự nghiệp của riêng mình.
Trong thời gian đó, mỗi ngày cậu đều làm việc đến tận khuya, cơ thể gầy đi hai mươi cân. Đáng tiếc, mặc dù cậu đã độc lập phát triển trò chơi đầu tiên, nhưng lại không thể kiếm được tiền, hơn nửa năm chỉ làm việc mà không có kết quả, nghèo đến mức mỗi ngày chỉ có thể ăn mì gói…
Mãi về sau, phòng làm việc của cậu mới bắt đầu có dấu hiệu khởi sắc.
Cậu là người đã trải qua sóng gió. Cho nên dù anh trai Tạ Tinh Hà có mất hết của cải còn thiếu nợ ngân hàng 200 triệu đối với tâm trạng của cậu không hề có bất kỳ ảnh hưởng gì.
Với kinh nghiệm tích lũy từ kiếp trước, ít nhất lần này, cậu có thể tránh được vài đoạn đường vòng