Tạ Tinh Hà được đưa đến phòng bệnh VIP để quan sát hậu phẫu.

Sau khi hộ sĩ rời đi, Tạ Vân Phàm chủ động tìm đề tài nói chuyện: “Chị, tình hình bên công ty nghiêm trọng lắm sao? Anh của em sao lại đột nhiên suy sụp như vậy, uống cả một lọ thuốc ngủ?”

Minh Chi nhìn về phía Tạ Tinh Hà đang nằm trên giường bệnh, đôi mắt đỏ hoe, nhẹ nhàng nói: “Trước đây anh trai của cậu vì nghiên cứu và phát triển khoang trò chơi, đã đem nhà cửa, xe cộ, tất cả tài sản thế chấp vay ngân hàng, lại còn mượn không ít tiền từ bạn bè. Giờ dự án thất bại... Có thể là quá tuyệt vọng, nên mới nghĩ đến chuyện tự sát.”

Tình hình còn nghiêm trọng hơn Tạ Vân Phàm nghĩ. Nếu chỉ là công ty mắc nợ, phá sản xong có thể thanh toán và vẫn giữ được một phần tài sản cá nhân. Nhưng Tạ Tinh Hà vì thực hiện dự án lớn, đã dốc hết tài sản, còn vay mượn ngân hàng... Thực sự đã mất hết tất cả.

Theo phỏng đoán trên hiểu biết trước mắt, những năm gần đây, quả thật ngành công nghiệp game thực tế ảo vừa mới nổi lên, các công ty lớn và các nhà đầu tư đang chia nhau thị trường giai đoạn đầu. Những trò chơi chất lượng, hiển nhiên có thể kiếm được rất nhiều tiền.

Tuy nhiên, tập đoàn Tinh Vân lại không có kinh nghiệm nghiên cứu phát triển game, Tạ Tinh Hà bước vào ngành game một cách tùy tiện, còn tưởng rằng có thể nhanh chóng kiếm được một món hời lớn, nhưng làm sao có thể được?

Trong giai đoạn trước, khoản đầu tư khổng lồ đã không thu hồi được, lãi suất cho vay cao, chuỗi tài chính bị đứt gãy, công ty không thể cứu vãn, bản thân cũng đã tiêu tốn hết tài sản, khó trách Tạ Tinh Hà cảm thấy nghĩ quẩn muốn tự sát.
Tạ Vân Phàm bất đắc dĩ hỏi: “Anh ấy còn thiếu ngân hàng bao nhiêu tiền?”

Minh Chi do dự một lúc, rồi trả lời: “Nếu tính gộp mấy ngân hàng lại, tổng cộng khoảng hai trăm triệu.”

*200 triệu NDT ~ hơn 700 tỏi VND (O∆O)

Tạ Vân Phàm: “......”

Hai trăm triệu? Đại ca anh cũng báo quá rồi đó!

Tạ Vân Phàm quay đầu nhìn về phía người anh đang nằm trên giường bệnh. Những người trẻ tuổi thất bại trong sự nghiệp mà cậu từng gặp qua không ít, nhưng trực tiếp dùng hết tiền rồi còn thiếu ngân hàng hai trăm triệu... Thật không ngờ người anh này lại là một nhân tài như vậy.

Thấy ánh mắt phức tạp của Tạ Vân Phàm, Minh Chi vội vàng nói thêm: “Tiểu Phàm, đừng lo lắng. Di chúc ba cậu viết rất rõ ràng rồi, biệt thự phía Tây chuyển nhượng cho cậu, còn có 300 vạn (~10 tỏi VND) trong ngân hàng cũng đứng tên cậu. Sau này cậu không phải lo chuyện ăn mặc, còn về việc anh cậu thiếu nợ, cậu không cần phải gánh vác.”

Quả thực, Tạ Vân Phàm không phải chịu trách nhiệm về nợ nần của anh trai.

Nhưng cậu chiếm giữ thân thể của Tạ Vân Phàm, còn thừa hưởng di sản của cha mẹ người ta. Dù anh trai không phải người làm ăn giỏi, nhưng luôn đối xử rất tốt với em trai. Tạ Vân Phàm không thể trở thành một kẻ bạc bẽo, chỉ hưởng lợi từ gia đình mà bỏ mặc anh trai trong hoàn cảnh khó khăn.

Nợ hai trăm triệu... Có thể coi như là khởi đầu cho một giai đoạn khó khăn. Mặc dù nợ rất lớn, nhưng dần dần vẫn có thể trả hết

Tạ Vân Phàm hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Minh Chi rồi nói: “Chị, chị đã mệt cả ngày rồi, về nghỉ ngơi đi. Đêm nay em sẽ ở lại chăm sóc anh ấy.”

Minh Chi nghĩ một chút rồi nói: “Được, vậy chị về trước, mấy ngày nay con gái của chị bị sốt, chị cũng phải về xem tình hình thế nào. Nếu thằng bé tỉnh lại, em nhớ gọi điện cho chị.”

Tạ Vân Phàm gật đầu: "Yên tâm, em sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy."

……

Sau khi tiễn chị họ rời đi, Tạ Vân Phàm xoay người ngồi xuống ghế sô pha, lấy điện thoại ra và lên mạng tìm hiểu tin tức về thế giới này.

Mức độ phát triển khoa học công nghệ ở nơi đây vượt xa so với thế giới cũ của cậu.

Smartphone đã trải qua một lần nâng cấp toàn diện cách đây vài năm. Các loại điện thoại màn hình lớn gập được đã trở nên phổ biến, chip xử lý sở hữu hiệu năng vô cùng mượt mà, dung lượng bộ nhớ trong cũng được mở rộng lên gấp mấy chục lần so với trước kia.h

Chính vì vậy mà các biến đổi xảy ra, khiến máy tính - vật dẫn cho "Game PC" dần dần xuống dốc, bị "Game mobile" thay thế. Hiện nay, nhờ tính di động, dễ mang theo, và các tính năng vượt trội, game mobile đã có thể tái hiện phần lớn cách chơi của game PC.

Game thực tế ảo xuất hiện cách đây khoảng ba năm, khi "Tập đoàn Khoa học Kỹ thuật Khải Hàng" tự nghiên cứu và cho ra mắt tựa game thực tế ảo đầu tiên là《Tinh Không Mạn Bộ》. Sau đó, trò chơi này nhanh chóng trở nên phổ biến trên toàn cầu, vô số người chơi bày tỏ rằng nó đã "mở ra cánh cửa dẫn đến một thế giới mới". Từ đây, lĩnh vực nghiên cứu và phát triển trò chơi chính thức bước vào thời đại thực tế ảo.

Hiện tại, trên thị trường trò chơi, game mobile và game thực tế ảo đang chia nhau thống trị.

Game mobile có mức độ phổ biến rộng lớn nhờ tính tiện lợi, bởi hầu như ai cũng sở hữu điện thoại di động. Việc tải game rất thuận tiện, và số lượng người chơi là vô cùng lớn. Tính năng "chơi mọi lúc mọi nơi" cũng giúp game mobile chống đỡ được sự tấn công của game thực tế ảo, duy trì được vị thế mà không bị suy giảm.

Game thực tế ảo chủ yếu tập trung vào thị trường người chơi cao cấp.

Khoang trò chơi có giá thành đắt đỏ, số lượng người chơi có thể mua được tuy không nhiều, nhưng họ lại thuộc nhóm “ít mà chất”. Những người chơi này có khả năng chi trả mạnh mẽ và luôn theo đuổi những sản phẩm xa hoa tinh xảo, rất dễ làm fan trung thành của các nhà sản xuất trò chơi, mức độ gắn bó cực cao.

Tạ Tinh Hà muốn tiến quân vào thị trường game thực tế ảo nên đã nghiên cứu và phát triển “Khoang trò chơi Tinh Vân” với mục tiêu giành một phần thị trường từ tay các tập đoàn lớn, đồng thời dẫn dắt Tập đoàn Tinh Vân vượt qua khó khăn và tạo nên một bước đột phá. Ý tưởng này rất tốt, thể hiện sự tham vọng và quyết đoán. Tuy nhiên, do thiếu kinh nghiệm và quá mạo hiểm, anh đã thất bại.

Là một người làm thiết kế trò chơi, Tạ Vân Phàm hiểu rất rõ việc tạo ra một “trò chơi bom tấn” chẳng hề dễ dàng.

Kiếp trước, cậu đã có kinh nghiệm thực chiến vô cùng phong phú trong việc phát triển trò chơi. Hiện giờ ở thế giới mới, dù có biết rõ phải làm gì và làm như thế nào, mọi việc cũng không thể tiến hành luôn được. Cậu cần thời gian nghiên cứu thị trường một cách kỹ lưỡng.

Lao vào thực tế ảo ngay lúc này là không khả thi. Phát triển game thực tế ảo đòi hỏi chu kỳ nghiên cứu dài, vốn đầu tư khổng lồ, trong khi thị trường hầu như bị các công ty lớn độc quyền. Hiện tại, cậu chưa có đủ năng lực để cạnh tranh với họ.

Do đó, lựa chọn khả thi nhất lúc này là bắt đầu từ các game mobile. Loại hình này yêu cầu vốn đầu tư ít, chu kỳ phát triển ngắn và có thể nhanh chóng đưa ra thị trường.

Chỉ khi nào có đủ tài chính và sở hữu một đội ngũ mạnh mẽ, cậu tiếp xúc với lĩnh vực “game thực tế ảo” cũng chưa muộn

……

Một đêm chớp mắt trôi qua.

Khi Tạ Tinh Hà tỉnh lại liền thấy em trai ngồi trên sofa lướt điện thoại

Ánh sáng từ màn hình chiếu lên khuôn mặt của cậu —— một khuôn mặt điển trai, rạng rỡ như ánh mặt trời, mang theo những đường nét ngũ quan ưu tú nhất di truyền từ cha mẹ.

Chỉ là, thường ngày Tạ Vân Phàm luôn bất cần, trên mặt lúc nào cũng treo nụ cười không đứng đắn. Thế nhưng, lúc này đây, vẻ mặt của cậu lại nghiêm túc lạ thường, ánh mắt chăm chú nhìn màn hình điện thoại, biểu cảm đầy tập trung.

“Trước đây tôi làm gì ba mẹ còn chẳng quan tâm, anh dựa vào đâu mà quản tôi?”

Trong trí nhớ, hình ảnh đứa em trai hờn dỗi hiện lên, dáng vẻ tức giận ngày đó khiến Tạ Tinh Hà đau đầu đến mức như muốn nứt ra, không kiềm chế được mà quát lớn: “Cậu ở đây làm gì?”

Giọng nói của người đàn ông khàn khàn, khô cứng, như thể bị dao cắt qua.

Tạ Vân Phàm buông điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn: “Anh tỉnh rồi à?” Dứt lời, cậu lập tức nhấn nút gọi bác sĩ trong phòng, bước nhanh tới bên mép giường của anh trai. “Có chỗ nào không thoải mái không? Em gọi bác sĩ tới.”

Tạ Tinh Hà lạnh lùng đáp: “Hẳn cậu mong tôi chết quách đi, để không còn ai quản cậu nữa đúng không?”

“......” Tạ Vân Phàm cười gượng, đưa tay gãi đầu.

Là sinh viên 20 tuổi, mỗi ngày chỉ biết la cà cùng đám bạn bè ăn chơi, thậm chí còn đua xe trên đường núi suýt chút nữa xảy ra tai nạn. Bị mắng một trận cũng đáng. Vậy mà còn dám cãi lại, thật hết nói nổi

Nghĩ tới đây, Tạ Vân Phàm lập tức thành khẩn xin lỗi: “Anh, thực sự xin lỗi, lúc đó em quá nóng giận không biết suy nghĩ nên mới nói ra những lời như vậy, anh đừng để bụng. Em hứa, sau này sẽ không gây thêm phiền phức cho anh nữa.”

Thằng nhóc này đang xin lỗi sao? Mặt trời mọc đằng tây à?

Đúng lúc này, bác sĩ đẩy cửa bước vào, tiến hành một vài kiểm tra cho Tạ Tinh Hà, rồi nói: “May mà kịp thời rửa dạ dày, hiện trạng ổn định, hôm nay có thể xuất viện rồi.”

Tạ Vân Phàm quay đầu hỏi: “Bác sĩ, hiện tại anh ấy có thể ăn gì được không?”

“Trong mấy ngày tới, nên ăn những món thanh đạm, dễ tiêu hóa, thức ăn dạng lỏng.”

“Được, cảm ơn bác sĩ.”

Sau khi bác sĩ rời đi, Tạ Vân Phàm cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Minh Chi, báo tin anh trai đã tỉnh lại. Sau đó, cậu đi tới ngồi xuống bên giường, giọng điệu dịu dàng nói: “Anh, sau này nếu có chuyện gì phiền lòng, cứ nói với em, đừng nghĩ quẩn nữa! Mạng sống chỉ có một, mất rồi là không lấy lại được. Ba mẹ đã không còn, chúng ta là anh em, phải cùng nhau vượt qua khó khăn, không có chuyện gì là không thể vượt qua được.”

Tạ Tinh Hà nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tự cười giễu bản thân: "Em không hiểu, chuyện công ty rất phức tạp. Dự án gặp khó khăn, những người từng nói muốn đồng cam cộng khổ đều đã rút vốn chạy hết. Cửa ải này anh thật sự không vượt qua được… Không ai muốn ở lại bên cạnh một kẻ thất bại.”

Đang nói, mu bàn tay bỗng nhiên cảm nhận được một sự ấm áp.

Tạ Tinh Hà nghi hoặc cúi đầu, phát hiện đứa em trai đang nhẹ nhàng nắm lấy tay mình. Hơi ấm từ đầu ngón tay truyền đến, nhanh chóng sưởi ấm bàn tay lạnh lẽo của anh.

“Em sẽ ở lại bên cạnh anh, chúng ta là người một nhà mà.” Tạ Vân Phàm nhẹ giọng nói.

Có lẽ vì linh hồn và cơ thể dần hòa hợp, khi nhìn người anh trai trước mặt, Tạ Vân Phàm cảm thấy vô cùng thân thiết.

Anh trai là người duy nhất trên đời quan tâm đến cậu, cậu sẽ không để số lượng người thân ít ỏi này bị giảm mất.

‘......’ Tạ Tinh Hà ngẩn người nhìn em trai, hốc mắt đột nhiên có chút chua xót.

Đây là lần đầu tiên sau khi Tạ Vân Phàm trưởng thành, chủ động nắm tay anh để an ủi. Trước đây, Tạ Vân Phàm ấy chỉ biết tranh luận với anh, khiến anh tức giận đến mức đau đầu.

"Thật là buồn cười, sống sót sau cửa tử, lại khiến tình cảm anh em giữa họ trở nên tốt hơn rất nhiều, không còn chuyện vừa gặp mặt đã giương cung bạt kiếm

“Nghe chị Minh Chi nói, anh còn nợ ngân hàng chưa trả hết. Biệt thự mà ba mẹ để lại, anh có muốn bán đi để trả nợ không?” Tạ Vân Phàm đề nghị.

“Không được.” Tạ Tinh Hà hồi phục lại tinh thần, lập tức từ chối, “Tạ gia tổ trạch không thể bán, đó là nơi chúng ta đã lớn lên, cây trong vườn là do ba mẹ tự tay trồng, tầng 3 còn có rất nhiều bức tranh mẹ để lại... Huống chi, toà biệt thự đó đường xá không thuận, dù có bán thì với giá bất động sản hiện tại cũng chẳng được bao nhiêu tiền.”

“À. Vậy bán xe của em đi, trước tiên trả nợ hai tháng gần đây. Còn lại, chúng ta sẽ từ từ nghĩ cách.” Tạ Vân Phàm nói.

"Bán xe?” Tạ Tinh Hà nghi ngờ nhìn em trai “Em không đua xe nữa sao?”

“Không, đua xe nguy hiểm quá, em vẫn muốn sống thêm vài năm nữa.” Tạ Vân Phàm phớt lờ ánh mắt nghi ngờ của đối phương, đổi chủ đề hỏi: “Anh, hiện tại trong tay anh còn bao nhiêu tiền?”

“Không còn bao nhiêu, tất cả đều để trả nợ rồi.” Tạ Tinh Hà gãi đầu lúng túng.

“Nói cách khác, hiện tại chỉ còn số tiền 300 vạn mà ba mẹ để lại cho em đúng không?”

"Ừ.” Tạ Tinh Hà ngừng một chút, nhấn mạnh: “Anh thiếu nợ không liên quan đến em. Số tiền 300 vạn đó là ba mẹ để lại cho em làm phí sinh hoạt, không được tiêu xài bừa bãi, nghe rõ chưa?”

“Nghe rõ rồi ạ.”

Tạ Vân Phàm ngoài mặt đồng ý, nhưng trong lòng đang cân nhắc làm sao sử dụng số tiền này một cách hiệu quả.

Nếu chỉ để số tiền đó trong ngân hàng làm phí sinh hoạt, thì sớm muộn gì cũng sẽ hết. Chỉ có “để tiền đẻ ra tiền” mới giúp được anh trai vượt qua khó khăn và tạo dựng sự nghiệp riêng của mình.

Trong thế giới này, muốn lập nghiệp và kiếm tiền, cậu chỉ có một con đường duy nhất — đó là quay lại nghề làm game.

Loại trò chơi nhỏ không đòi hỏi quá cao về hình ảnh hay âm nhạc, điều quan trọng nằm ở lối chơi. Số tiền 300 vạn, làm vốn khởi đầu cho một dự án nhỏ là đủ rồi.

Phát triển các trò chơi nhỏ vừa nhanh, vừa có thể thu hồi vốn mau chóng. Chỉ cần tạo được tiếng vang, lợi nhuận có thể tăng lên gấp nhiều lần, thậm chí hàng chục lần.

Chỉ là hiện tại cậu mới 20 tuổi, còn đang học đại học, trước kia lại là một công tử bột không nghề nghiệp, hơn nữa thất bại của anh trai còn đang phủ bóng, nếu bây giờ cậu nói “Tôi muốn làm game,” sẽ không có ai tin tưởng, càng không ai muốn giúp đỡ.

Cậu rất khó kéo được nhà đầu tư, chỉ có thể dựa vào số tiền tiết kiệm đó để bước bước đầu tiên.

Nói nhiều cũng không bằng làm ra một trò chơi hay, mới khiến người khác tin phục.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play