Tạ Vân Phàm bị đánh thức bởi những hồi chuông điện thoại dồn dập.
Trong trạng thái mơ màng, cậu ấn nút nhận cuộc gọi và ngay lập tức nghe thấy một giọng nữ nghẹn ngào từ đầu dây bên kia: “Vân Phàm, mau đến bệnh viện trung tâm thành phố! Anh trai cậu đang được cấp cứu!”
Tạ Vân Phàm ngẩn người: “Cô gọi nhầm số rồi thì phải?”
Đầu dây bên kia ngập ngừng hỏi: “Cậu là... Tạ Vân Phàm đúng không?”
“Đúng vậy.” Tạ Vân Phàm xoa mắt, ngồi dậy từ trên giường, “Nhưng tôi không có anh trai.”
Đầu dây bên kia rơi vào im lặng. Khi Tạ Vân Phàm định cúp máy, cô gái bỗng nghẹn ngào nói: “Tôi biết hai người vừa mới cãi nhau, nhưng Tinh Hà là người thân thiết nhất với cậu trên thế giới này.
Bây giờ nó đang được cấp cứu trong bệnh viện, cậu đừng bướng bỉnh như trẻ con nữa, được không?”
Hiện nay, các cuộc gọi lừa đảo thật sự rất khó đề phòng, đặc biệt là những kẻ giả danh bác sĩ nói người thân của mình gặp chuyện. Những vụ như vậy đã quá nhiều. Nhưng cuộc gọi này rất kỳ lạ, tuy nói anh trai cậu nhập viện cấp cứu, nhưng không yêu cầu chuyển khoản mà chỉ bảo cậu đến thăm?
Thông thường, những cuộc gọi lừa đảo đều sẽ cung cấp tài khoản ngân hàng, thúc ép người ta nhanh chóng chuyển tiền cứu người chứ?
Tạ Vân Phàm cúi đầu nhìn chiếc điện thoại trong tay rồi bất ngờ nhận ra ——
Đây căn bản không phải điện thoại của cậu.
Cuối tuần trước, cậu vừa mới đổi một chiếc điện thoại màu trắng. Thế nhưng chiếc điện thoại trong tay lại là loại gập, thiết kế siêu mỏng màu đỏ, thậm chí nhãn hiệu trên đó cũng là một thương hiệu mà cậu chưa từng nghe đến?
Tạ Vân Phàm nhìn chằm chằm chiếc điện thoại lạ lẫm, sững sờ hồi lâu.
Cho đến khi bên tai lại vang lên giọng nói của cô gái: “Khoa cấp cứu, phòng phẫu thuật bệnh viện trung tâm thành phố. Nhanh lên, tôi sẽ lái xe đưa cậu đến.”
Đầu dây bên kia nhanh chóng cúp máy và gửi đến một tin nhắn chứa địa chỉ hướng dẫn.
Tạ Vân Phàm cầm chiếc điện thoại lạ lẫm, nghiên cứu một hồi, và nhận ra rằng chiếc điện thoại này có rất nhiều tính năng cậu chưa từng thấy qua. Trên màn hình chính, thời gian hiển thị là ngày 30 tháng 10.
Cậu mở trình duyệt có sẵn trong điện thoại, thử tìm kiếm các bản tin thời sự và trò chơi để kiểm tra.
【Trò chơi mới hấp dẫn《Thành thị gia viên》sẽ chính thức ra mắt toàn mạng vào ngày 11 tháng 11!】
【Giải đấu《Cơ giáp học đồ》mùa thứ 3 sẽ chính thức bắt đầu vào ngày 11 tháng 11!】
【Siêu phẩm game toàn cầu《Tang thi vây thành》thông báo phát hành bản mở rộng mới《Thập Tự quân đoàn》】
Tạ Vân Phàm nhìn mà ngẩn người.
Đây là cái gì vậy?!
Là một người có kinh nghiệm lâu năm trong ngành phát triển game, cậu có thể nói mình nắm "rõ như lòng bàn tay" mọi thông tin về các công ty game lớn trong nước và quốc tế hay các thông báo về những dự án mới.
Thế nhưng, ngay lúc này, những thông tin xuất hiện ở đầu mục tin tức game, cậu đều chưa từng nghe nói qua.
"Game thực tế ảo" là một lĩnh vực hoàn toàn nằm ngoài kiến thức của cậu và cũng là một công nghệ cao vốn dĩ chưa thể nghiên cứu ra.
Tạ Vân Phàm rất nhanh đã xác định một điều — đây không phải là thế giới của cậu.
Chẳng lẽ cậu xuyên không rồi sao?
Tạ Vân Phàm cẩn thận hồi tưởng lại những sự kiện đã xảy ra trong vài ngày qua. Nhóm nghiên cứu của họ đang chuẩn bị ra mắt một sản phẩm game mới, cậu là người chủ trì kế hoạch, mọi tiến độ của các bộ phận đều phải theo sát. Sau một đợt tăng ca liên tục, làm việc suốt 20 tiếng, ăn nghỉ ở công ty, cậu thật sự quá mệt mỏi, không kiềm chế được mà chợp mắt trong chốc lát rồi khi tỉnh lại... đã ở nơi này.
Cho nên, đây là lập trình viên tăng ca đến đột tử, linh hồn liền xuyên tới thế giới khác sao?
Tạ Vân Phàm cười khổ, gõ nhẹ lên trán mình. Kế hoạch phát triển game mà cậu đang làm chính là đề tài xuyên không, không ngờ rằng chuyện "xuyên không" này lại xảy đến với chính cậu.
“Hệ thống đâu rồi?”
Tạ Vân Phàm thử hỏi trong đầu, nhưng tiếc là không có bất kỳ phản hồi nào.
"Không có hệ thống giúp đỡ sao?" Tạ Vân Phàm từ trên giường bò dậy, nhìn xung quanh, “Nơi này không giống như trong trò chơi, không có giao diện thao tác của người chơi… Xem ra, đây thật sự là xuyên tới một thế giới khác rồi.”
Dù sao đi nữa, cậu phải nhanh chóng thích nghi với hoàn cảnh mới ở đây.
Tạ Vân Phàm nhanh chóng lấy lại tinh thần, mở cửa bước ra ngoài, cẩn thận quan sát xung quanh.
Đây là một căn biệt thự, trang hoàng xa hoa vượt xa những gì cậu tưởng tượng. Có khả năng cậu đã xuyên vào một thiếu gia nhà giàu.
Trên điện thoại hiện tên người gọi ban nãy là "Chị họ", cô nói "Anh trai cậu đang được cấp cứu ở bệnh viện", có lẽ là sự thật. Giờ cậu cần nhanh chóng đến bệnh viện để tránh khiến bạn bè và người thân nghi ngờ.
Tạ Vân Phàm hạ quyết tâm, lập tức rời khỏi nhà.
Quả nhiên có một chiếc xe hơi màu đen dừng lại trước mặt cậu, tài xế chủ động mở cửa xe, cung kính nói: “Thiếu gia, tiểu thư Minh Chi kêu tôi đưa cậu đến bệnh viện.”
"Ừ, tôi biết rồi." Tạ Vân Phàm thần sắc tự nhiên, ngồi vào ghế sau xe.
Chiếc xe nhanh chóng, vững vàng rời khỏi sân.
Tạ Vân Phàm cúi đầu, mở điện thoại ra và nhanh chóng tìm kiếm thông tin về Tạ gia.
Cha mẹ của cậu mười mấy năm trước đã một tay sáng lập ra "Tập đoàn Tinh Vân". Đây là một công ty chuyên về công nghệ di động, từng có thể cạnh tranh ngang ngửa với các đại gia công nghệ, và đã kiếm được rất nhiều tiền trong thời kỳ smartphone bùng nổ.
Đáng tiếc, cha cậu lại có tư duy bảo thủ quá mức. Khi hệ thống di động mới được cải cách những năm gần đây, tập đoàn Tinh Vân đã không thể theo kịp sự thay đổi của thời đại, bị đối thủ bỏ xa và dần bị thị trường loại bỏ. "Di động Tinh Vân" cũng không còn giữ được vị trí cạnh tranh, dẫn đến sự suy thoái của Tạ gia.
Lạc đà gầy nhưng vẫn lớn hơn ngựa, dù Tạ gia đang dần xuống dốc thì vẫn là một trong những gia đình quyền thế ở địa phương. Cho đến hai năm trước, khi cha mẹ cậu qua đời trong một tai nạn giao thông, Tạ Tinh Hà, con trai trưởng mới 26 tuổi, đã tiếp quản chức vụ tổng giám đốc tập đoàn Tinh Vân.
Khác với cha mang chấp niệm bảo thủ, Tạ Tinh Hà lại là người theo phái cấp tiến (cải tiến cấp tốc). Anh cho rằng, nếu mảng “Di động Tinh Vân” tiếp tục suy yếu khiến danh tiếng bị ảnh hưởng nghiêm trọng, tốt hơn hết là ngừng hẳn mảng di động, thay vào đó nghiên cứu và phát triển các sản phẩm game thực tế ảo, một xu hướng mới nổi trong những năm gần đây.
Việc thay đổi nghề nghiệp không phải là vấn đề, có điều bước chân quá lớn —— không cẩn thận bị ngã gãy chân.
Theo báo cáo tài chính quý 3 gần đây, tập đoàn Tinh Vân đã thua lỗ hơn 1 tỷ. Nguyên nhân chính là do kế hoạch phát triển “khoang trò chơi Tinh Vân” do chính Tạ Tinh Hà dẫn dắt đã thất bại hoàn toàn.
Vốn đầu tư lên đến hơn tỷ và mất tận hai năm để nghiên cứu và phát triển “khoang trò chơi Tinh Vân”, nhưng vì quá nhiều bug (lỗi) mà bị các game thủ ùn ùn kéo tới chỉ trích nặng nề, còn bị mắng lên tận hotsearch. Thêm vào đó, game thực tế ảo tự phát triển《Cách đấu đại sư》cũng gặp phải vấn đề về mất cân bằng dữ liệu trong hệ thống chiến đấu, khiến trải nghiệm của người chơi rất tệ. Chỉ trong vòng 3 ngày, lượng người chơi bỏ game và khiếu nại đến trung tâm hỗ trợ khách hàng tăng vọt, biến nó thành một trò cười lớn trong ngành công nghiệp game.
Các nhà phát hành khác cho ra mắt sản phẩm cùng thời điểm cho biết: Thành công đều nhờ có sự kiện này hỗ trợ
Tạ Tinh Hà bị cú sốc này đè bẹp, từ đó không thể hồi phục.
Tập đoàn Tinh Vân lâm vào tình trạng khủng hoảng tài chính nghiêm trọng và hiện đang trong quá trình xin phá sản.
Theo thông tin từ các tài liệu, Tạ Vân Phàm bắt đầu dần nhớ được ký ức của nguyên chủ ở thế giới này.
—— Trước mắt, cậu 20 tuổi và đang học đại học.
Từ nhỏ, Tạ Vân Phàm luôn được cha mẹ và anh trai cưng chiều, lớn lên trong sự giàu có và sống một cuộc đời vô lo vô nghĩ. Mỗi ngày cậu chỉ biết chơi bời với đám bạn thân, đua xe, đàn đúm, tụ tập khắp nơi.
Mấy ngày trước cãi nhau với anh trai. Nguyên nhân là do lên núi đua xe với mấy người bạn, suýt nữa gây ra tai nạn giao thông, bị anh trai mắng một trận và tịch thu chìa khóa xe. Tạ Vân Phàm không phục, thẳng mặt chống đối, thậm chí còn nói: “Trước đây tôi làm gì ba mẹ còn chẳng quan tâm, anh dựa vào đâu mà quản tôi?” Những lời này thật sự làm tổn thương lòng người.
Tạ Tinh Hà giận dữ, chỉ tay vào mặt cậu mà mắng: “Cút đi, tao không có đứa em như mày!”
Anh em hai người tan rã trong không vui, cậu lại cùng bạn bè đi quán bar chơi suốt đêm, uống say mèm phải để đám bạn đưa về nhà. Ngủ một giấc tỉnh lại liền nhận được điện thoại từ chị họ Minh Chi.
Tạ Vân Phàm cẩn thận ngẫm nghĩ, khả năng cao Tạ Vân Phàm của thế giới này uống rượu quá liều dẫn tới ngỏm luôn.
Nhờ hữu duyên mà linh hồn cậu đã nhập vào thân thể này.
Khi dần dung hợp với cơ thể, cậu có thể nhớ lại một số sự kiện trong quá khứ của Tạ Vân Phàm. Tuy nhiên, chỉ có thể nhớ được những chuyện xảy ra trong một năm đổ lại, cũ hơn thì vẫn còn mờ mịt
……
Chỉ trong chốc lát, xe đã đến cửa bệnh viện. Tài xế nói: “Thiếu gia, tôi chờ cậu ở bãi đỗ xe.”
Tạ Vân Phàm nói: “Không cần đâu, anh về trước đi, tôi sẽ ở lại bệnh viện qua đêm.”
Tài xế hơi ngạc nhiên, liếc cậu qua kính chiếu hậu, rồi nói: “Đã rõ ạ."
Tạ Vân Phàm xuống xe, tìm được phòng giải phẫu của khoa cấp cứu. Từ xa cậu đã thấy một người phụ nữ ở trước cửa phòng, lo lắng đi đi lại lại.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy dài màu lam, chân đi giày cao gót, tóc dài đen thẳng, diện mạo thanh tú dịu dàng, chỉ là khuôn mặt có vẻ mệt mỏi, khóe mắt còn đọng nước.
Khi nghe thấy tiếng bước chân vang lên trong hành lang, cô quay đầu lại, đối diện với ánh mắt trong trẻo của Tạ Vân Phàm.
Minh Chi ngẩn người, khi nhìn đôi mắt ấy, cô đột nhiên có cảm giác kỳ lạ, như thể người trước mặt có gì đó rất khác... Rốt cuộc là thay đổi chỗ nào?
Đang ngẩn người, cô bỗng nghe thấy một giọng quen thuộc bên tai: “Chị, anh trai em thế nào rồi?”
Minh Chi lấy lại tinh thần, nói: “Đang trong phòng giải phẫu rửa ruột.”
“Rửa ruột? Là ngộ độc thức ăn sao?”
"Không phải, nó uống hết một lọ thuốc ngủ." Minh Chi sắc mặt tái nhợt mà nói.
"Thuốc ngủ?" Tạ Vân Phàm bắt đầu nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, liền cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói: “Thực xin lỗi, em không nên cãi nhau với anh ấy.”
"Cậu đã 20 tuổi rồi cũng nên hiểu chuyện chút đi." Hốc mắt Minh Chi ửng hồng, nhìn về phía Tạ Vân Phàm, lời nói thấm thía: “Cậu mợ ra đi quá đột ngột, Tinh Hà phải tiếp quản công ty dưới áp lực rất lớn. Nó không mong cậu giúp được gì vội, chỉ hy vọng cậu học hành tử tế, đừng để nó phải lo lắng. Tinh Hà gần đây đã đủ đau đầu, cậu còn chống đối, nói những lời làm tổn thương người khác như vậy, thật là quá hỗn láo!”
"...Chị, em biết sai rồi. Khi anh ấy tỉnh lại, em sẽ trực tiếp xin lỗi." Tạ Vân Phàm cúi đầu càng thấp.
"Cậu hiểu là tốt rồi." Minh Chi thở dài, quay đầu lại nhìn về phía phòng giải phẫu.
Đúng lúc này, đèn phòng đột nhiên tắt, một vị bác sĩ bước ra.
Minh Chi lập tức tiến lên hỏi: “Bác sĩ, em trai tôi thế nào?”
Bác sĩ nói: “Chúng tôi đã làm sạch dạ dày cho bệnh nhân, may mắn là đưa đến kịp thời, việc trúng độc không nghiêm trọng. Hiện tại cần phải nhập viện để quan sát, có lẽ 24 giờ nữa sẽ tỉnh lại.”
Minh Chi nhẹ nhàng thở ra: “Cảm ơn bác sĩ!”
Y tá đẩy giường bệnh từ phòng giải phẫu ra.
Tạ Vân Phàm tiến lên nhìn, người nằm trên giường có sống mũi cao thẳng, gương mặt tuấn tú, trên cằm có một ít râu chưa cạo, không biết đã bao lâu không cạo. Sắc mặt anh tái nhợt như tờ giấy, dưới mắt còn có quầng thâm rõ rệt, tình trạng rất tệ.
Xem ra, Tạ Tinh Hà gần đây cả tinh thần và thể xác đều rất mệt mỏi.
Cha mẹ qua đời, công ty gần phá sản, em trai không hiểu chuyện, còn cãi nhau khiến anh càng thêm ngột ngạt... Chắc có lẽ anh cảm thấy sống rất mệt mỏi, trong lúc nản lòng liền nuốt thuốc ngủ để tìm cách giải thoát.
Trạng thái tinh thần cùng giấc ngủ của Tạ Tinh Hà hiển nhiên đã chạm đáy, nếu không thì cũng chả làm ra chuyện dại dột như vậy. Mà là một người em, Tạ Vân Phàm trước đây căn bản không quá quan tâm đến anh trai mình.
Mọi thứ không thuận lợi, cũng không trách được Tạ Tinh Hà dễ dàng từ bỏ, tìm đến con đường "tự tử".
Tuy nhiên, những chuyện không suôn sẻ rồi sẽ qua, vận đen cũng không thể mãi theo Tạ gia.
Dù mở màn ở thế giới xa lạ đã gặp nhiệm vụ khó nhưng Tạ Vân Phàm chơi game giỏi nhất là xoay chuyển tình thế, cậu sẽ nỗ lực biến mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn.