"Ngươi sợ gì?" 

Hàn Oanh cúi đầu, đôi hàng mi dài đổ bóng xanh nhạt trên mí mắt. 

"Sợ nhìn thấy nàng toàn thân đầy máu, sợ mình đến quá muộn, càng sợ không tìm được nàng..." 

Chúng ta im lặng hồi lâu. 

"Hàn Oanh, lại đây." 

Hắn không hiểu ý, khẽ ngồi lại gần. 

Ta bỗng hôn nhẹ lên má hắn. 

Trong khoảnh khắc, cả người hắn như hóa đá, một làn hơi nóng từ đỉnh đầu hắn phả ra. 

Nhìn kỹ hơn, trông hắn giống như đã chín đỏ. 

Ta không nhịn được cười, ghé sát vào tai hắn thì thầm: 

"Công công, yêu ta thì cứ nói ra đi." 

Hắn lắp bắp: 

"Không... không biết xấu hổ!" 

Ta cười híp mắt: 

"Được rồi, ta hiểu rồi, biết ngươi rất yêu ta mà." 

Ánh mắt hắn thoáng hoảng loạn, liền nhét ngay một viên đá vào miệng để xua đi cơn nóng. 

Chuyện ta liều mình qua nguy hiểm cuối cùng cũng bị ta bỡn cợt mà trôi qua. Lời nói nặng nhất mà Hàn Oanh từng thốt ra với ta qua hai kiếp chỉ là câu "Không biết xấu hổ" vừa rồi. 

Hắn ngồi không yên, chân tay lóng ngóng không biết để đâu. Khi con người căng thẳng, họ luôn vô thức tìm việc để làm. 

"Công công, điểm tâm ngọt không?" 

"Cũng... tạm." 

Hắn cúi đầu nhìn đĩa đá bào mình đang cầm, lúng túng. 

Ta dùng bàn tay không bị thương vuốt nhẹ mu bàn tay hắn, mỉm cười: 

"Một người tốt như Hàn Oanh, rốt cuộc là của ai đây nhỉ?" 

Ta tiến lại gần, môi ta lướt nhẹ qua vành tai hắn, khẽ thì thầm: 

"Thì ra là của ta." 

Hàn Oanh ngẩng đầu nhìn ta, bốn mắt chạm nhau, không gian bỗng trở nên mơ màng. Khoảng cách giữa hai chúng ta dần thu hẹp lại. 

"A Ngọc—" 

Rầm!

Ôn Nghi đẩy mạnh cửa bước vào. 

Hàn Oanh lập tức kéo giãn khoảng cách, ngước lên nhìn trời ngắm trăng. 

Ôn Nghi vừa khóc vừa kể lể, suýt nữa xông thẳng đến Thẩm Hình Ti với đao trong tay. 

Tiếng kêu gào của nàng suýt lật tung cả mái nhà, người không biết còn tưởng đêm nay người bị hành hình là nàng. 

Cuối cùng, sau khi ta vất vả dỗ dành, Ôn Nghi cũng ngủ thiếp đi. 

Nàng tự nhận là đang thức để canh cho ta, nhưng nhìn gương mặt ngủ say của nàng, ta chợt nhớ đến ánh mắt đầy oán hận của nàng trước lúc chết ở kiếp trước. 

Kiếp trước, ta luôn nghĩ đó là hận ý dành cho Hàn Oanh, nhưng giờ đây, khi nhìn lại mọi chuyện bằng con mắt của người ngoài, ta hiểu rõ hơn. 

Nỗi oán ấy, há chẳng phải cũng dành cho ta? 

Ta và Ôn Nghi lớn lên bên nhau, gần như không rời xa. Nàng rất phụ thuộc vào ta, cũng rất để tâm đến ta. 

Sau khi gia đình gặp biến cố, ta chỉ một lòng nghĩ cách đưa nàng sống sót. 

Ta chấp nhận sự chăm sóc đặc biệt của Hàn Oanh, từng bước trở thành người có địa vị trong cung. 

Nhưng ta quên mất, bao lần Ôn Nghi hỏi nàng có thể làm gì, ta chỉ đáp: 

"Hãy ở yên, đừng gây rắc rối." 

Sinh thần của Ôn Nghi, nàng nấu mì trường thọ cho ta, nhưng ta lại trách nàng làm bẩn giấy Tuyên Thành của mình. 

Những chuyện như vậy, ta đã phớt lờ nàng quá nhiều, quá lâu. 

Sau này, khi nàng không chút do dự đứng về phía đối lập với ta, lòng ta đau đớn mà hỏi: 

"Vì sao?" 

Nàng bình thản đáp: 

"Ngươi có thể bán mạng cho Đông Xưởng, vậy tại sao ta không thể đầu quân cho Thẩm Hình Ti? Ôn Ngọc, ta không phải con rối của ngươi." 

Trước khi chết, nàng nói với ta rằng, chính người của Đông Xưởng đã giết nàng, là Hàn Oanh ra lệnh. 

Ta không thể vượt qua được nỗi đau ấy, lựa chọn đoạn tuyệt với Hàn Oanh. Từ đó, bi kịch đã không còn lối thoát. 

Giờ nghĩ lại, cái chết của Ôn Nghi có lẽ chẳng liên quan đến Đông Xưởng. 

Sau khi rời khỏi Đông Xưởng, ta từng giúp Đặng Cẩn làm rất nhiều chuyện xấu. Khi giá trị lợi dụng đã cạn kiệt, hắn vung tay dứt khoát, khiến ta bỏ mạng trong biển lửa. 

Thi thể của ta, chính là do Hàn Oanh dùng đôi tay trần moi ra từ đống tro tàn. 

Với một kẻ như Đặng Cẩn, chuyện "giết lừa sau khi cối xay xong" là điều quá đỗi bình thường. 

May thay, đời này được làm lại. Ôn Nghi vẫn là cô gái đáng yêu ngày nào. 

Hàn Oanh thâu đêm trình tấu chương vạch tội Tiêu Quý phi và Đặng Cẩn. Trời chưa sáng, hắn đã cầm lệnh bài từ thính chính điện bước ra. 

Khi quân đội bao vây Quý phi cung, mới phát hiện Tiêu Quý phi và Đặng Cẩn đã biến mất. 

Hàn Oanh dẫn quân truy đuổi, đến một thung lũng thì bắt gặp đoàn người của Quý phi. 

Hai phe đại chiến chỉ còn trong gang tấc. 

Tư binh huấn luyện chưa đủ, trước cấm quân tinh nhuệ chẳng mấy chốc bị đánh bại. 

Tiêu Quý phi tự vẫn, Đặng Cẩn chết dưới vạn tiễn xuyên tâm. 

Ngũ hoàng tử bị giáng làm thứ dân, đày đến Sa Châu. 

Hoàng thượng hạ chỉ đại xá thiên hạ, ta và Ôn Nghi cũng được tự do, sống nhàn nhã tại kinh thành, mở một cửa tiệm nhỏ để dành dụm chút vốn liếng, chuẩn bị ngày hồi hương. 

 

Hàn Oanh hoàn toàn trở thành cánh tay đắc lực của Hoàng thượng. 

Năm Cảnh Thịnh thứ 20, Hoàng đế băng hà, Lục hoàng tử đăng cơ. 

Lúc này, ta và Ôn Nghi đã tích góp được một khoản tiền lớn, mang theo bài vị cha mẹ trở về quê cũ ở Thanh Châu, mở thêm vài chi nhánh cho cửa hiệu may mặc của chúng ta. 

Đương nhiên, không quên “dẫn dụ” một vị tướng công khôi ngô về làm bạn trăm năm. 

Sau khi tân hoàng đế lên ngôi, Hàn Oanh hỗ trợ ổn định triều cương rồi từ quan. 

Thục phi trở thành Thái hậu. Bà vui mừng khi thấy Hàn Oanh tự nguyện buông bỏ quyền lực ở Đông Xưởng, vui vẻ chấp thuận để hắn xuất cung. 

 

Đêm thành hôn của ta và Hàn Oanh, hắn giống như một nàng dâu nhỏ, đỏ mặt ngồi trên giường. 

Ta động tay động chân thế nào, hắn cũng chẳng kêu một tiếng. 

Ta nhíu mày hỏi: 

"Sao không nói gì?" 

Hắn cúi đầu, giọng trầm buồn: 

"Giọng ta the thé, khó nghe." 

Ta hôn nhẹ lên cổ hắn, thấy yết hầu hắn khẽ nhấp nhô, đôi tay dài thanh tú siết chặt một miếng ngọc. 

Miếng ngọc mát lạnh, nhưng bị nhiệt độ cơ thể hắn làm ấm lên, áp sát vào bụng ta. 

Ta khẽ hôn lên môi hắn, nhẹ nhàng nói: 

"Ngoan, thả lỏng mà gọi, ta thích nghe." 

[ HẾT ]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play