Cơ Tổ bước vào Thanh Ninh Điện, theo sau y còn có Cố Vân Hạc - Cố tướng. Vị các lão này tuổi chưa quá bốn mươi, vừa thấy đống tấu chương chất cao như núi trên án thư của Thanh Ninh Điện, lại thấy chân mày Cơ Tổ lạnh lùng, biết rõ hôm nay toàn là tấu chương gì được dâng lên, hắn vẫn cố ý bông đùa một câu: “Thánh Thượng hôm nay vất vả rồi.”
Cơ Tổ thờ ơ liếc hắn một cái, nhàn nhạt đáp: “Nội các thất trách.”
Cố tướng cười khẽ, không tiếp lời. Mặc dù có nhiều tấu chương xin lập hoàng hậu được trình lên Thánh Thượng như vậy, đúng là nội các thất trách, nhưng lần này là do tin tức từ phía Thụy vương truyền ra. Thánh Thượng và Thụy vương là anh em ruột, ý của Thụy vương chính là ý của Thái hậu, ai dám ngăn cản? Ngay cả hắn cũng cho rằng Thánh Thượng đã nghĩ thông, quyết định lập hậu.
Hắn bẩm: “Thần có bản tấu trình.”
Cơ Tổ rửa tay, rồi ngồi xuống bên kia, chỉ một ánh mắt khẽ động, Khánh Hi công công đã nhanh chóng thu dọn đống tấu chương kia. Y nói: “Trình đi.”
“Phủ Thanh Châu truyền tin, hôm qua Ngụy Vương có động tĩnh.” Cố tướng nói ngắn gọn rồi nhìn về phía Thánh Thượng, trong mắt ánh lên chút ý cười: “Xem ra chuyện Thụy vương điện hạ xuất kinh lan truyền rất nhanh.”
Cơ Vị Tưu rời kinh chưa được ba ngày, mà từ Yến Kinh đến phủ Thanh Châu, dù dùng bồ câu truyền tin cũng mất đúng hai ngày… Có kẻ đã không thể kiềm chế, cuối cùng cũng lộ diện. Cố tướng tiếp lời: “Lưu hay giết, kính xin Thánh Thượng thánh định.”
Cơ Tổ tháo quả cầu hương làm từ ngọc dương chi treo bên thắt lưng, không biết y xoay sở thế nào, chỉ nghe một tiếng “tách”, toàn bộ cơ quan tinh xảo đều mở ra, lộ ra bên trong chỉ còn non nửa viên hương hoàn*. Khánh Hi công công dâng lên hộp đựng hương, chẳng bao lâu sau, khói hương mỏng manh đã nhẹ nhàng bay lên, bao quanh Cơ Tổ, khiến bóng dáng y mờ ảo, thoạt nhìn tựa thần nhân.
( "Hương hoàn": chỉ những viên hương nhỏ hình cầu làm từ các loại thảo mộc, gỗ thơm, hoặc nhựa hương. Chúng được sử dụng trong các lư hương hoặc cơ chế tỏa hương như trâm cài, vòng tay, hoặc "ngọc lăn tỏa hương" mà đoạn này đề cập. Viên hương thường có kích cỡ nhỏ để tiện thay đổi và dễ dàng đặt vào các cơ chế này.)
Y bình thản nói: “Không vội.”
Cố tướng cụp mắt, đáp: “Thần ngu muội, chỉ sợ nếu việc này kéo dài không xử lý, e rằng liên lụy quá rộng.”
“Cố tướng.” Cơ Tổ khẽ nâng một tay, “Ngồi.”
Nghe vậy, Cố tướng cũng không khỏi cười khổ hai tiếng. Xem ra vị này đã quyết tâm nhân cơ hội này để ra tay mạnh mẽ. Về việc này, hắn vốn có chút nghi ngại. Thụy vương là con trai thứ của Tiên Đế, Thánh Thượng không có con nối dõi, Thụy vương lại được chính tay Thánh Thượng nuôi dưỡng trưởng thành. Nếu Thánh Thượng không có ý định nhận con nuôi, Thụy vương chính là thái tử. Có lễ pháp để tuân theo, có quy tắc để dựa vào, đó là lẽ đương nhiên.
Hơn nữa, khi rời kinh, Thụy vương còn đưa theo tam thiếu gia của Tông thân vương phủ. Tông thất đã suy tàn, nếu Thánh Thượng có ý định nhận con nuôi, cũng chỉ có thể chọn người từ Tông thân vương phủ hoặc phủ Thụy vương. Vị tam thiếu gia này không phải không có khả năng được nhận làm con thừa tự… Đây không phải hắn nhìn ra, mà là Thánh Thượng rõ ràng muốn cho thiên hạ đều thấy.
Hai người này cùng xuất kinh, dù nói trên danh nghĩa là thay Thái hậu cầu phúc, nhưng ai trong lòng không ít nhiều có chút nghi ngờ? Chỉ là hôm nay, tin đồn “lấp đầy hậu cung” vừa truyền ra, e rằng không ít người sẽ nghĩ rằng Thánh Thượng đã tìm được người trong lòng ở Giang Nam, nhân cơ hội này chính danh lập thành Trung cung. Nếu vậy, Thụy vương và Tông thân cùng đến Giang Nam, đón hoàng hậu, mới thực sự hợp tình hợp lý.
“Tạ ơn Thánh Thượng ban chỗ ngồi.” Cố tướng ngồi xuống bên phải, lại chắp tay bẩm: “Ngụy vương đã động, còn về Thụy vương…”
“Trẫm tự có sắp xếp, không cần Cố tướng nhọc lòng.” Cơ Tổ dùng hai ngón tay thon dài cầm chiếc châm bạc khẩy nhẹ tro hương trắng như tuyết, một vẻ nhàn nhã thong dong.
Đây chính là ngụ ý không thể tiếp tục truy hỏi.
Cố tướng mỉm cười, nửa năm… Có lẽ Thánh Thượng lần này phái Thụy vương ra khỏi Yến Kinh, là vì muốn bảo vệ phần nào.
---
Yến Kinh sóng gió thế nào, Cơ Vị Tưu đã không thể quản nữa. Mấy người ở trên thuyền suốt mấy ngày, chơi câu cá cũng đã chán. Vì lo cho tính mạng bản thân, dù có lơ đễnh đến đâu, họ cũng không đưa ra yêu cầu đi dạo vài vòng trên con sông vận hà cuồn cuộn. Đúng lúc thuyền đến phủ Tuyền Châu, thế là không ai chịu ngồi yên, đành dừng lại vài ngày để cảm nhận cuộc sống trên bờ.
Phía Thanh Huyền Vệ, Chu Thanh tất nhiên không có ý kiến gì, vì đây vốn đã là kế hoạch đã được cân nhắc. Nhân lực đủ cả. Huống chi mấy vị công tử, thiếu gia này rất biết điều, điện hạ đã sai người viết ra danh sách từ hôm trước, nơi cần đi, thời gian ước chừng, đều liệt kê rõ ràng, để họ có thể bố trí phòng vệ trước, không thể coi là làm khó dễ.
Đến giờ, Cơ Vị Tưu dẫn ba người và một đám hầu hạ, thị vệ xuống thuyền. Lợi ích của việc chuẩn bị trước nằm ở đây, xuống thuyền đã có xe ngựa chờ sẵn. Xe này là loại đặc chế, rộng rãi và vững chãi hơn xe ngựa bình thường, bốn người ngồi cũng không thấy chật chội.
Phủ Tuyền Châu tất nhiên không sánh được với sự phồn hoa của Yến Kinh, nhưng cũng không quá tệ. Trâu Tam lắc đầu, tán gẫu: “Nghe nói nhà hàng nổi tiếng nhất phủ Tuyền Châu là Thủy Nguyệt Trai, nổi danh với các món chay. Trên thuyền ăn cá đến phát ngán, hay là đi ăn chút đồ chay thay đổi khẩu vị?”
Trương Nhị và Cơ Lục không có ý kiến gì. Cơ Vị Tưu buông rèm xe, hỏi: “Các ngươi không cảm thấy trên người mình có mùi gì à?”
Trương Nhị lập tức giơ tay áo lên ngửi kỹ, mờ mịt nói: “Không có… Mùi gì? Ta ngửi không thấy gì cả.”
Hắn nhìn sang hai người khác, Trâu Tam cũng bảo không có, ngược lại Cơ Lục lại nói: “Mùi tanh của nước chăng? Có một chút, nhưng ngửi quen rồi cũng chẳng sao.”
Có lẽ vì ảnh hưởng từ Cơ Tổ, Cơ Vị Tưu cũng có chút bệnh sạch sẽ, chỉ cảm thấy mùi trên người mình thật không thể chịu nổi, bèn bảo: “Thôi đến biệt uyển trước đi.”
Cơ Lục sững lại: “Ngươi còn có biệt uyển ở phủ Tuyền Châu à?”
Cơ Vị Tưu chống cằm, khép hờ mắt, thản nhiên đáp: “Tài sản nhà ta.”
Trương Nhị và Trâu Tam cùng “ồ” một tiếng, qua mấy nhịp thở mới sực nhớ… Không đúng! Tài sản nhà ngươi? Chẳng phải là biệt uyển của hoàng thất sao?!
Hai người không nhịn được, nuốt nước bọt một cái. Cha ơi, con trai cha giỏi quá! Giờ còn được ở biệt uyển hoàng thất nữa này!
Triều đình này, mỗi khi đế hậu xuất hành thường dùng hành cung. Hành cung tuy cũng được gọi là cung, nhưng đại thần đi theo cùng gia quyến đều có chỗ ở, thực chất là của công. Nhưng biệt uyển thì khác, được xây dựng bằng ngân khố nội đình, là nơi ở tạm, thông thường chỉ có tông thất cực kỳ thân cận mới có tư cách sử dụng biệt uyển hoàng thất, là tài sản riêng thực sự.
Người thuộc nhóm "tông thất cực kỳ thân cận" hiện nay, cũng chỉ có Cơ Vị Tưu. Cơ Lục cũng tính, nhưng nếu tự mình đến Tuyền Châu, mười phần thì chín phần là không ở biệt uyển hoàng thất — muốn ở đây, cần phải thông qua ý kiến với người quản lý nơi này, ở đâu mà chẳng được? Vì chuyện nhỏ nhặt này mà dâng tấu chương lên Thánh Thượng ư? Chắc là y rảnh rỗi lắm á?!
Cơ Vị Tưu thấy hai người kia mắt trừng lớn như chuông đồng, không nhịn được bật cười một tiếng: "Các ngươi chỉ có chút khí phách này thôi sao!"
Không bao lâu sau xe ngựa đã dừng tại biệt uyển, khắp sân đầy tớ đều đồng loạt khom lưng hành lễ. Cơ Vị Tưu xuống xe ngựa, trông thấy một đám người đông nghịt, bèn gọi: "Vân Nhân tỷ..."
Vừa nói xong, Vân cung lệnh liền nhẹ nhàng đáp: "Nô tỳ sẽ đi sắp xếp ngay... Hôm nay lần đầu gặp, lễ nghi khó tránh sẽ nhiều một chút, mong điện hạ không trách bọn họ."
Hoàng thất Nam Chu trong lễ nghi vốn nổi tiếng nghiêm khắc, nhưng đến phiên vị tiểu điện hạ này lại trở thành dị biệt. Từ nhỏ, mỗi lần thấy cung nhân hành đại lễ, hắn đều muốn khóc. Đến lúc biết đi, hắn lại bỏ chạy. Khi lớn lên, hắn càng phóng khoáng tuỳ tiện, gây không ít rắc rối. Về sau, Thánh Thượng phải nghiêm khắc dạy bảo một thời gian dài, tật xấu ấy mới có phần thuyên giảm. Tuy nhiên, nhìn cách hành xử của người hầu trong phủ Thụy vương, đa phần đều chọn tránh mặt, ít khi hành đại lễ, có lẽ do tiểu điện hạ vốn sinh ra đã không hợp những thứ này.
Cơ Vị Tưu dẫn mọi người vào trong an trí chỗ ở, chờ rửa mặt thay đồ xong lại gặp nhau tại hoa sảnh. Khi mọi người đến, trông thấy Cơ Vị Tưu khoác áo mỏng nhẹ, tóc dài chưa khô hẳn, cũng chưa búi lên, thì Cơ Lục lập tức gỡ phát quan của mình, nới lỏng tóc cho đỡ đau, rồi chỉ vào hắn cười: "Ngươi sao không nói sớm! Gọi gấp như vậy, ta còn tưởng có chuyện gì, tóc còn ẩm cũng phải đội quan vào!"
Cơ Vị Tưu chớp mắt: "Ta làm sao biết các ngươi nghiêm túc như thế?"
Hắn nghĩ ngợi, lại bổ sung thêm: "Ngày thường cũng không thấy các ngươi nhát gan như vậy?"
Trương Nhị, Trâu Tam nào chịu nổi, lập tức gọi người mang áo mỏng đến, thả tóc, mắng Cơ Vị Tưu là thứ không ra gì. Cơ Vị Tưu cười lớn, rồi sai người dọn cơm. Trông thấy cả bàn đều là món chay, bốn người đầu tiên ăn vài miếng còn thấy ổn, nhưng ăn thêm mấy miếng nữa lại cảm thấy nhạt nhẽo, liền gọi người mang thịt nướng lên, lúc ấy mới ăn uống ngon miệng.
Sau vài vòng rượu, Vân cung lệnh bước vào thỉnh ý: "Điện hạ, tri phủ của phủ Tuyền Châu, Tiền Chi Vi, cầu kiến."
Cơ Vị Tưu trong trạng thái này rõ ràng không thích hợp gặp khách, nhưng Vân Nhân đã đến báo, hẳn nàng cảm thấy cần phải gặp người này. Hắn nói: "Ta đi thay đồ."
Vân Nhân nhận lệnh rút lui, Cơ Vị Tưu vịn tay người hầu đi về. Hắn không uống nhiều, nhưng tửu lượng kém, hơi men đã khiến hắn lâng lâng. Nơi đây cây cối rậm rạp, giả sơn xen lẫn, nếu chẳng may té ngã thì không phải chuyện đùa.
(*giả sơn: mấy ngọn núi giả được tạo trong sân cho đẹp á. Giống hòn non bộ, nhưng mà hòn non bộ là cách gọi ở Việt Nam, tại đây là truyện Tung Của nên mình vẫn để giả sơn nha.)
Đang đi, Cơ Vị Tưu bỗng nghe thấy tiếng gió lướt qua, liền theo bản năng quay đầu nhìn lại. Thanh Huyền Vệ theo sau lập tức lao lên phía trước, thanh đao sáng loáng vang lên tiếng rít khi rút khỏi vỏ, hét lớn: "Ai ở đó——!"
Một Thanh Huyền Vệ khác cũng rút đao ra, tay kia lại nhanh như chớp kéo Cơ Vị Tưu từ tay người hầu đang hoảng loạn, che chắn phía sau: "Chỉ có một người, Huyền Tam có thể dễ dàng xử lý, Điện hạ không cần lo lắng."
Cơ Vị Tưu một tay siết chặt cánh tay của Thanh Huyền Vệ, ánh mắt lại nhìn vào đám cỏ cây. Hắn thật sự không mấy căng thẳng, có lẽ vì đang ngà ngà say. Hắn hơi tò mò hỏi: "Cái này mà cũng phát hiện được sao?"
Thanh Huyền Vệ che chắn cho hắn đáp: "Bẩm Điện hạ, từ tiếng bước chân có thể phán đoán. Người này bước chân nặng nề, chắc chắn không có võ nghệ."
Cơ Vị Tưu thầm nghĩ: Có lẽ chỉ là một người hầu lười biếng trốn việc, vừa hay bị bắt gặp. Có nên hô một câu 'để lại mạng sống' không nhỉ? Chỉ vì lười biếng chút mà mất mạng, cũng thật oan uổng. Dù sao đối phương cũng đâu nhận được bổng lộc hậu hĩnh như trong cung.
Chưa kịp nói ra, đã nghe thấy một tiếng "keng". Một con dao bếp từ trong bụi cỏ bay sạt đất lao ra, kèm theo đó là tiếng hét thảm thiết chấn động cả bầu trời. Một người đàn ông béo ú, mặt mũi hoảng loạn bị kéo ra ngoài, trên mặt Thanh Huyền Vệ đã xuất hiện một vết bầm tím lớn.
Cơ Vị Tưu nhìn vết bầm, rồi quay lại nhìn Thanh Huyền Vệ đang bảo vệ mình.
Đây chính là... dễ dàng xử lý?
Huyền Tam không biểu lộ cảm xúc, nhưng vẫn để lộ chút vẻ bối rối trong mắt Cơ Vị Tưu. Hắn bình thản nói: "Người này sức mạnh quá lớn, không ngờ đến, khiến thần lãng phí chút thời gian. Mong Điện hạ thứ tội."
Cơ Vị Tưu híp mắt nhìn người đàn ông kia. Từ y phục, có thể dễ dàng nhận ra đây là một đầu bếp. Hắn ngồi xuống ghế bên hành lang, chỉnh lại vạt áo: "Đang yên đang lành, núp trong bụi cỏ làm gì?"
Cơ Vị Tưu tính đơn giản, chỉ cần đầu bếp nhận sai, hắn mắng vài câu, đầu bếp cầu xin, hắn rộng lượng tha thứ, chuyện này liền xong.
Ai ngờ, đầu bếp vừa mở miệng đã mắng: "Phì! Ta chính là muốn giết ngươi!"
Cơ Vị Tưu sắc mặt không đổi. Thanh Huyền Vệ bên cạnh ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng sắc bén. Huyền Tam định bịt miệng hắn ta lại, nhưng đầu bếp kia quả thật sức mạnh khác thường, khiến hắn tốn không ít sức, cuối cùng vẫn để hắn ta mắng thêm câu nữa:
"——Tiền Chi Vi! Ngươi là tên cẩu quan! Ngươi chết không toàn thây!"
Cơ Vị Tưu: "..."
Thanh Huyền Vệ: "..."