Cơ Vị Tưu cứ vậy dắt theo đám thiếu gia đi ra khỏi thành Yến Kinh, gió nhẹ thổi bay rèm xe, liên tục vọng ra những tiếng cười đùa ồn ào.
“Nhị điều, đánh!”
“Đánh cái gì, để xuống! Ta thắng rồi!”
“Trùng hợp, ta cũng thắng rồi, Trâu Tam, ngươi đây là một lần nổ hai phát luôn!”
“Ai——!” Một tiếng thét đầy uất ức khiến người qua đường phải dừng lại, chỉ nghe có một thiếu niên bên trong gào khóc: “Các ngươi có phải là người không vậy! Cố tình chờ lúc ta nhị điều có đúng không——!”
“Bớt nói nhảm, đưa tiền ra! Không có tiền thì ghi sổ!”
Tiếng cười vang lên, người đi đường đều lắc đầu, không biết là thiếu gia nhà ai mà nghịch ngợm thế này. Đang lắc đầu mà cảm thán, bỗng thấy những tên thị vệ áo xanh, giáp bạc, lưng đeo đại đao, lại không dám nói thêm nửa câu.
Thánh thượng muốn làm gì, đâu có gì không thành? Bốn người chơi xong một ván bài, đã gần hai giờ trôi qua, sông Hoài đã ở ngay trước mắt. Tam thiếu gia Trâu nghe thấy bên ngoài đột nhiên im lặng, không khỏi tò mò vén rèm lên nhìn, thấy vậy liền sửng sốt: “Ôi, đây thật sự là...”
Chỉ thấy bên ngoài quân lính nghiêm ngặt, bất kể là bến tàu hay dòng sông, đã có cấm vệ dẹp sạch lối đi, không cho người qua lại, chỉ để lại một con đường rộng lớn để họ đi qua — phải biết rằng bến tàu này bình thường đông đúc thế nào, một ngày không biết bao nhiêu hàng hóa qua lại, hôm nay dọn sạch, ngừng việc làm ăn của bao nhiêu người, có thể nói là tốn của dân mà không được lợi.
Cơ Vị Tưu nhìn thấy, liền nở một nụ cười, trong tay hắn còn cầm một lá vàng làm quân bài, nhẹ nhàng dùng lá vàng gõ vào cằm Trâu Tam thiếu gia: “Có uy phong không?”
Trâu Tam thiếu gia thành thật gật đầu: “Thật uy phong.”
Họ nào từng thấy qua cảnh này? Nói ra thì lần đầu tiên chứng kiến một cảnh thế này, một vương gia chính thức ra ngoài cũng thật sự là lần đầu tiên! Thành Yến Kinh này chẳng thiếu quyền quý, chỉ cần một cái biển hiệu ném xuống là đủ rơi xuống ba tước hai công, nhà nào mà chẳng có chút quan hệ? Nhà mình bình thường đi ra ngoài chỉ cần mang theo mấy nha hoàn, sai vặt, nếu là nữ quyến đi lễ chùa thì mang thêm mấy tên thị vệ, ở Yến Kinh ai dám sắp xếp thế này? Còn có người trong hoàng cung đang nhìn đấy!
“Bình thường thì đối diện với bản điện hạ mà huyên náo ầm ĩ, giờ còn dám không?” Cơ Vị Tưu nheo mắt, cố làm ra vẻ sâu thâm: “Nếu còn dám, bản điện hạ sẽ sai người ném ngươi xuống xe ngựa, để cho ngươi ngã đến mức không còn tỉnh táo, cả đời này đừng hòng ngẩng đầu lên.”
Tam thiếu gia Trâu cười hề hề nói: “Không dám không dám, không bằng chúng ta lạy hai cái đầu để tạ ơn điện hạ?”
Cơ Vị Tưu hứ một tiếng, ném lá vàng lên bàn cờ: “Các ngươi muốn tạ ơn bản điện hạ còn không muốn nhìn... Được rồi, dọn dẹp một chút, lên thuyền đi.”
Khi xuống xe, dân chúng xung quanh đang hàng lễ, đám đông đột nhiên lùn đi một nửa, nhìn ra xa chỉ thấy một mảng đen thui. Rõ ràng đang ở giữa biển người, nhưng chỉ nghe thấy tiếng gió, tiếng nước, ánh sáng ấm áp của mặt trời rọi xuống trên giáp sắt cũng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, khiến cả bến cảng trở nên yên tĩnh đến mức không một tiếng động.
Cơ Vị Tưu dẫn đầu xuống xe ngựa, cấm vệ đồng loạt hành lễ, nhưng Cơ Vị Tưu không thèm liếc mắt, dẫn người cười nói bước lên thuyền— có gì mà phải nhìn chứ? Cũng không thể vẫy tay kêu một tiếng ‘các đồng chí vất vả rồi!’, hắn kéo dài ở đây càng lâu thì thời gian họ phải dò xét và phòng vệ càng lâu, chẳng thà hắn lên thuyền sớm, chờ thuyền rời đi là tự nhiên có thể đỡ mệt.(ý là thay vì cứ đi lung tung thì lên thuyền, mấy cấm vệ cũng sẽ bớt lo)
Con thuyền từ từ nhích đi, Cơ Vị Tưu ngoái đầu nhìn bờ, thầm nghĩ... Quả thật là quá kiêu ngạo.
Công tử vương gia xuất hành là theo nghi thức này, nhưng không có nghĩa là mỗi lần xuất hành đều phải dùng. Ví dụ, hắn đã ở Yến Kinh mười tám năm, lần duy nhất phải dùng nghi thức này chính là khi xuất cung xây phủ. Nếu thực sự phải dùng nghi thức này mỗi ngày, với tính cách suốt ngày ra ngoài chơi của hắn, dân chúng Yến Kinh còn sống được không?
Đây không phải là hắn sắp xếp, ai sắp xếp thì rất rõ ràng, không thể là mẹ hắn sắp xếp được. Nếu là mẹ hắn ra tay, chắc chắn không phải để vài trăm cấm vệ dọn đường cho hắn mà là để vài trăm cấm vệ đi cùng hắn.
Lần xuất hành này chỉ là một chuyện không quan trọng, người có tâm chỉ cần hỏi một chút là biết ngay, căn bản không cần phải làm ra bộ dạng này, không biết anh trai hắn nghĩ gì, sao lại sắp xếp trò này cho hắn.
Anh trai hắn từng nói, nếu không nhìn thấu, thì từ kết quả mà xem, không thể chắc chắn mười phần, cũng có thể đoán được khoảng năm sáu phần... Nhưng sau khi sự việc đã xảy ra, ai cũng có thể làm người có trí, nhưng có mấy ai có thể biết được kết quả trước?
May mắn là Cơ Vị Tưu biết kết quả, đại khái cũng có thể đoán được bảy tám phần. Hắn không biết vì sao đột nhiên muốn thở dài một hơi, nhưng lại cảm thấy khá thú vị— mẫu hậu còn đó, trong nguyên tác, Thụy vương đã phản loạn mấy lần cuối cùng cũng chỉ bị kết án chung thân, hắn còn chưa phản loạn, hắn không nghĩ ra anh trai hắn có lý do gì để giết hắn!
Nghĩ như vậy, thì anh trai hắn thực sự là cho hắn diễn một màn lớn! Có lẽ chỉ để cảnh cáo đám người bất chính, bảo họ yên ổn một chút, đừng có động vào hắn?
“Điện hạ.” Thanh Huyền Vệ phó thống lĩnh Chu Thanh ở ngoài rèm thông báo một tiếng, cũng không vào trong, báo cáo tình hình phòng thủ xung quanh cho hắn nghe, thậm chí cả khi gặp tình huống thuyền bị phá, người chết, hắn nên chạy đi đâu cũng nói tới, Cơ Vị Tưu chống tay cười nói: “Biết rồi, hôm nay bận cả ngày rồi, các ngươi cũng đi nghỉ đi. À, ta nhớ trong Thanh Huyền Vệ có vài người bơi tốt?”
“Dạ, điện hạ có gì dặn dò?” Rèm treo che mặt Thụy vương, ánh hoàng hôn đỏ như máu chiếu lên mặt một vương gia thanh niên, nóng bỏng đến mức gần như lay động lòng người. Chu Thanh chỉ liếc một cái, liền không dám nhìn nữa, cúi người hỏi.
Cơ Vị Tưu nghĩ một chút rồi nói: “Điều hai người tới đây.”
Chu Thanh vừa định trả lời, lại nghe Cơ Vị Tưu thì thầm: “Nếu biết bơi không tồi, chắc là cũng biết câu cá nhỉ? Chúng ta đậu thuyền vào tối nay, câu vài con cá lên ăn cho ngon…”
Chu Thanh cũng không phải lần đầu hầu hạ Cơ Vị Tưu, nghe vậy nhịn cười trả lời, rồi cáo lui. Hắn thầm nghĩ phải nhanh chóng quay về hỏi xem ai giỏi bơi và biết câu cá, nếu không thì điều thêm hai người nữa, cũng không thể làm mất hứng của điện hạ.
Mấy tên công tử ăn chơi ngồi trên xe ngựa hai canh giờ, lên thuyền lại tranh nhau giành phòng, giờ đây mỗi người cũng đã ổn định xong xuôi, không có tâm trạng chơi đùa, trong phòng nghỉ ngơi một chút để lấy lại sức.
Cơ Vị Tưu cũng vậy, dù còn trẻ nhưng thói quen lâu ngày khiến hắn cũng thấy buồn ngủ, nghỉ ngơi một chút để dưỡng sức. Chưa đầy nửa canh giờ, hắn đã bị người hầu nhẹ nhàng gọi tỉnh, chỉnh đốn lại rồi thay đồ, chuẩn bị ăn cơm.
Cơ Vị Tưu đến hoa sảnh*, Tam thiếu gia Trâu, Nhị công tử Trương và Cơ Lục đều đến, tinh thần sảng khoái. Bọn họ đều lớn lên ở Yến Kinh, ít khi ra ngoài, trên thuyền món ăn chủ yếu là hải sản, mấy người tuy ăn quen sơn hào hải vị, nhưng gặp những món hải sản tươi sống này cũng thèm ăn không ít.
(*Phòng khách)
Cơ Lục là tam thiếu gia của vương phủ, tên đầy đủ là Cơ Vi Miên, là anh em họ với Cơ Vị Tưu, tính ra thì còn lớn hơn Cơ Vị Tưu một tuổi, nhưng vương tử và vương công không phân theo tuổi, mối quan hệ giữa hai người khá thân thiết— trong số các anh em cùng thế hệ, chỉ có vài người, tuổi tác gần nhau, tính tình lại hợp nhau, mối quan hệ này không thể không thân.
Hắn thấy Tam thiếu gia Trâu và Nhị công tử Trương đang vui vẻ uống rượu, lén lút huých tay Cơ Vị Tưu, thì thầm: “Hôm nay sao vậy? Bên ngoài làm ra bộ dạng lớn như vậy, vị kia muốn ngươi đi Giang Nam làm gì?”
Cơ Vị Tưu uống hai ly rượu rồi dừng lại, hắn không uống rượu giỏi, nghe vậy cười nói: “Có thể làm gì? Cho ta đi chơi thôi... tiện thể giúp mẫu hậu ta đi vài ngôi chùa linh nghiệm thắp hương cầu bình an và sức khỏe.”
“Chỉ có vậy?… Ngươi tin sao?” Cơ Lục lại hạ thấp giọng hơn: “Ta coi ngươi như anh em! Ngươi cũng biết đấy, vương gia không thể tự ý rời Kinh… Thấy không ổn, tự ngươi cẩn thận chút!”
“Ồ.” Cơ Vị Tưu nhướng mày, trêu chọc: “Nếu là như vậy, ngươi có thể bị ta kéo xuống nước rồi…”
Cơ Lục ‘chậc’ một tiếng: “Ta còn không hiểu ngươi sao? Ngươi bảo chúng ta đi chơi, thì chính là đi chơi, sao lại nghĩ nhiều vậy?... Nhưng mà ngươi bảo chúng ta đi cũng tốt, một vương gia, một vương công, lại thêm một lão tướng và một thượng thư hộ Bộ… Ta thật không nghĩ ra ai dám động đến chúng ta.”
Dàn này nếu ai có ác ý thì chính là sống lâu quá muốn treo cổ— chán sống rồi!
Cơ Vị Tưu nháy mắt, như mới tỉnh ra, cười khẽ: “...Quả thật vậy.”
Hắn cười lớn nói: “Mọi người để dành một chút bụng, lát nữa chúng ta đi câu cá! Nghe nói cá vừa câu lên làm món cá tươi là ngon nhất...”
Mọi người đồng thanh đáp lại, cười híp mắt đặt đũa xuống, rồi lại vui vẻ kéo nhau ra mạn thuyền câu cá. Cứ náo nhiệt suốt cả đêm, đến khi trời hơi sáng mới chịu tản đi—dù sao ban ngày lúc lên thuyền, họ thì không quen ngồi thuyền, so với ban ngày bị thuyền lắc đến muốn nôn ọe, chi bằng ngủ, kệ để để nó lắc đi vậy!
Một con bồ câu đưa thư bay qua bầu trời.
Phó thống lĩnh Thanh Huyền Vệ – Chu Thanh nhìn con bồ câu bay xa, thở phào nhẹ nhõm, định quay người rời đi thì đột nhiên thấy cửa sổ khoang chính mở ra, một bàn tay dài nhẹ nhàng cầm lấy con bồ câu trắng mập thò ra ngoài, Chu Thanh ngớ người, rồi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú, nổi bật của Thụy vương gia.
“Vương gia?”
Cơ Vị Tưu ngáp một cái, lười biếng nói: “Trùng hợp quá, ngươi cũng đến thả bồ câu?”
Chu Thanh cúi đầu hành lễ, việc làm bảo vệ Thụy vương gia rồi lại chuyển thư cho Thánh Thượng này mặc dù không phải điều gì không thể nói, nhưng khi đứng trước mặt như thế này, khiến hắn cảm thấy ngượng ngùng không biết phải đáp lại thế nào, lại không thể không đáp, chỉ đành cắn răng nói một chữ: “Vâng.”
“Ừ, ta cũng thả.” Cơ Vị Tưu đặt con bồ câu lên bệ cửa, con bồ câu ngốc nghếch nghiêng đầu nhìn hắn, chẳng hiểu sao lại không bay đi, Cơ Vị Tưu ghét bỏ, hắn đẩy một cái, lúc này bồ câu mới bay lên, lảo đảo bay về hướng Yến Kinh.
Cơ Vị Tưu lại ngáp một cái: “Dù sao ngươi cũng đã gặp, ngày mai chuẩn bị cho ta mấy con bồ câu, ta nuôi chẳng bằng các ngươi.”
Chu Thanh: “…Vâng!”
***
Bồ câu bay trở về, vừa đúng lúc là thời gian Cơ Tổ thức dậy, Khánh Hi công công bưng thư tiến vào bẩm báo: “Thánh Thượng, Chu thống lĩnh và tiểu điện hạ đã gửi bồ câu đưa thư về rồi.”
Cơ Tổ sắc mặt bình thản nhận lấy, chỉ liếc qua một cái, chân mày y liền nhíu lại.
Bồ câu đưa thư chỉ chứa được thông tin có hạn, thư của Cơ Vị Tưu có hai mảnh giấy nhỏ, trên mảnh giấy đầu tiên viết chữ to, câu đầu tiên là: Mọi việc đều tốt, thỉnh Thánh Thượng an lành. Câu thứ hai là: Mảnh giấy thứ hai là để báo bình an cho mẫu hậu, phiền hoàng huynh chuyển giúp!
Mảnh giấy thứ hai viết chữ nhỏ, đầy ắp, Cơ Tổ liếc qua đã thấy trên đó viết hôm nay chơi gì ăn gì, lại hỏi mẫu hậu ăn gì chơi gì có ngủ tốt không, hoàng huynh dùng nghi trượng của thân vương thật là oai phong, đồ hải sản tươi rất ngon đã sai người cưỡi ngựa nhanh chóng chuyển về kinh rồi… bla bla.
Cơ Tổ hừ một tiếng, cuối cùng ném tờ giấy cho Khánh Hi: “Gửi đến Từ An cung.”