"Đang làm gì thế?" Cơ Vị Tưu nghe thấy tiếng động bên ngoài, liền tùy ý hỏi.
Thị nhân cung kính đáp: "Bẩm vương gia, cung đình ban cho chút đồ ăn dùng, chúng nô tài đang thu xếp."
"Nhiều lắm sao?" Cơ Vị Tưu thoáng hiếu kỳ. Phần lớn thị nhân bên cạnh hắn đều xuất thân từ trong cung, quy củ nghiêm khắc, trước giờ cung đình ban gì đều lặng lẽ thu dọn, hiếm khi làm kinh động đến hắn.
Còn lý do không nói với hắn thì chẳng có gì khó hiểu, bởi lẽ cung đình thường xuyên ban thưởng chút đồ, đa phần là mẫu hậu hắn sai người mang tới. Ngay cả hôm trước bà ăn một quả ngon miệng cũng sẽ sai người đưa tới cho hắn. Hôm qua hắn vừa nói phải đi Giang Nam, có lẽ mẫu hậu lo lắng hắn thiếu đồ ăn trên đường, nên mới gọi người mang đến tận đây.
Hắn vừa định bước ra xem thì nghe thị nhân thông báo: “Vương gia, Khánh Hi công công đến.”
Cơ Vị Tưu gật đầu, liền thấy Khánh Hi công công đã bước vào, phía sau còn theo một tiểu thái giám có dung mạo thanh tú, trong tay cầm một cuộn thánh chỉ màu vàng sáng. Khánh Hi công công thấy hắn vẫn còn nằm trên tháp, vội vàng bước tới: “Ôi chao, tiểu tổ tông của ta ơi! Đừng đứng dậy, trời lạnh, cẩn thận kẻo nhiễm phong hàn!”
Cơ Vị Tưu nghĩ thầm, hôm qua chỉ vì quỳ không ngay ngắn mà suýt bị đánh đòn, hôm nay nếu không đứng dậy nhận chỉ, có khi ngày mai đầu hắn đã treo trong nhà Vương tướng rồi!
Khánh Hi công công thấy Cơ Vị Tưu đưa tay định vén chăn mỏng, liền nhanh chóng tiến tới ấn giữ mép chăn, nói: “Tính tình của Thánh Thượng, ngài còn chưa hiểu rõ sao? Hôm qua vừa khéo có người chọc giận Thánh Thượng, không may ngài lại đằng sau chuyện này... Lão nô mạo muội nói một câu, huynh đệ ruột thịt nào có thù qua đêm? Thánh Thượng đêm qua ngủ cũng chẳng yên giấc, sáng nay chưa tảng sáng đã bảo lão nô vào tư khố chuẩn bị đồ, mang tới cho điện hạ đây!”
Khánh Hi công công mười tuổi đã hầu hạ bên cạnh Hoàng hậu, sau đó đến năm mười tám tuổi, khi Cơ Tổ chào đời, liền theo bên người Cơ Tổ. Nếu là người khác nói những lời này, đã sớm bị Cơ Tổ chém đầu. Nhưng Khánh Hi công công nói, lại không vấn đề gì.
Cơ Vị Tưu với Khánh Hi công công cũng khá thân thiết. Lúc ấy, cung mẫu hậu không yên ổn, Cơ Tổ nuôi dưỡng hắn, Khánh Hi công công tự nhiên cũng chăm sóc hắn theo. Huynh trưởng hắn không thể ngày ngày đút cơm hay thay tã cho hắn, những việc ấy đều do nhũ mẫu lo liệu. Hơn nữa, lúc đó huynh trưởng hắn cũng không có thời gian rảnh, phải nói thật, số lần hắn gặp Khánh Hi công công còn nhiều hơn gặp huynh trưởng.
Cơ Vị Tưu nghe vậy, trong lòng cũng cảm thấy chuyện này có bảy tám phần là thật. Dù sao cũng là tình thân mười mấy năm, Cơ Vị Tưu suy nghĩ một chút, cũng cho qua. Khánh Hi công công là người thân cận bên huynh trưởng hắn, nói những lời này chẳng khác gì Cơ Tổ tự mình xin lỗi. Không có sự cho phép của Cơ Tổ, Khánh Hi công công cũng không dám nói những lời phạm thượng như vậy. Nay lại còn mang quà đến, lời xin lỗi và quà cáp đều đủ cả, hắn cũng thuận theo mà nhận.
Nếu là người khác, Cơ Tổ nổi giận thì cứ nổi giận, người đó chỉ có thể chịu đựng, nào có chuyện để Khánh Hi đến giải thích một hai câu? Không phục thì nín nhịn! Không chỉ phải nhịn mà còn phải cảm kích, dâng thư tạ tội. Ai dám giận dỗi với Thánh Thượng? Dám gây rối thì phải dám chết! Chẳng những phải tự mình dám chết, mà còn phải có gan kéo cả gia đình già trẻ đi theo!
Hoàng quyền chính là thứ vô lý như vậy, nhất là với huynh trưởng hắn, người đã giết cha đoạt ngôi. Tay hắn chưa bao giờ mềm lòng. Dẫu nói rằng mấy năm nay không còn ai bị tru di tam tộc, nhưng từng có thời gian, bầu trời Yến Kinh đỏ rực máu, ánh mặt trời cũng không thể chiếu rọi.
Khánh Hi công công thấy sắc mặt Cơ Vị Tưu dịu đi, liền phẩy tay một cái. Tiếu Trác công công bước lên trình thánh chỉ. Cơ Vị Tưu mở ra liếc qua, thánh chỉ do nội các soạn thảo. Bỏ qua những lời tán dương công đức, đại ý chỉ là bảo hắn đến mấy ngôi chùa nổi tiếng ở Giang Nam thắp hương cầu sức khỏe cho Thái hậu, trong vòng nửa năm trở về kinh.
Cơ Vị Tưu tiện tay đặt thánh chỉ sang bên, động tác khiến Khánh Hi công công cũng phải giật mình. Cơ Vị Tưu cười nói: “Ta ca… Hoàng huynh còn dặn dò gì khác không? Hay chỉ đơn giản bảo ta đi chơi thôi?”
Đi thắp hương... chẳng phải chính là đi chơi sao?!
Khánh Hi công công cười đáp: “Thánh Thượng thực sự không có dặn dò gì khác, tiểu điện hạ à, cứ yên tâm mà đi!”
Nói xong, Khánh Hi công công từ trong tay áo lấy ra một tấm lệnh bài nạm ngọc châu, đưa vào tay Cơ Vị Tưu. Ông thấp giọng dặn: “Đây là Thánh Thượng bảo đưa để điện hạ hộ thân. Điện hạ mang theo bên mình, nếu gặp kẻ không biết điều, cứ lấy ra dùng.”
Cơ Vị Tưu cầm lệnh bài, ngắm nghía hồi lâu. Khánh Hi công công tưởng tiểu điện hạ cảm động đến không thốt nên lời, thì nghe hắn nói: “… Nặng quá, phải mang bên người thật sao?”
Cơ Vị Tưu cầm dây tua lắc lắc, lệnh bài bằng vàng ròng căng dây tua đến căng cứng. Thứ này nhìn nhỏ nhưng ít nhất cũng nặng hai cân. Thêm cả châu ngọc, e rằng đã gần ba cân! Nói không quá, đeo thứ này bên hông có thể làm rơi cả thắt lưng, bỏ vào ống tay áo thì tay áo có thể dùng làm vũ khí!
“Hoàng huynh của ta cũng mang theo thứ này sao? Đeo thế nào? Đeo ở đâu? Hoàng huynh không thấy vướng cổ sao? Còn thắt lưng? Nếu đi vài bước mà dây lưng tuột thì làm thế nào?”
“…” Khánh Hi công công thật sự không biết trả lời ra sao. Ông chớp mắt, cười khổ nói: “Tiểu điện hạ, đây là kim lệnh của Thánh Thượng! Cầm nó có thể điều động quân phòng thủ các nơi, ngài tuyệt đối không được tùy tiện đặt bừa, mất đi thì không biết phải làm sao!”
“Ta biết.” Cơ Vị Tưu xoay xoay lệnh bài, cười lắc đầu: “Lần sau bảo hoàng huynh làm cái khác, đừng quá chắc chắn thế này, nặng chết đi được. Làm cái bằng ngọc, kích cỡ bằng một tấm bài không việc, treo lên cổ cũng không sao. Ngọc có vân, khó giả mạo. Dùng vàng ròng thì chỉ cần tìm thợ vàng là có thể làm giả…”
Khánh Hi công công nghĩ thầm, thiên hạ này ai dám giả mạo kim lệnh điều động binh mã của Thánh Thượng, thật sự không sợ chết sao?! Nhưng lại thấy Cơ Vị Tưu nói rất có lý. Người khác sợ bị tru di tam tộc, nhưng nếu vốn đã làm chuyện dẫn đến tru di tam tộc, thì còn gì để sợ đâu…
Khánh Hi công công dặn dò thêm vài câu rồi cáo lui. Thấy Cơ Vị Tưu định rời kinh ngay trong buổi chiều, ông vội vàng trở về cung phục mệnh.
Khánh Hi công công lên xe ngựa, Tiếu Trác công công cũng theo lên, ân cần rót trà: “Sư phụ, uống trà đi!”
Khánh Hi công công đột nhiên nắm chặt tay hắn. Tiếu Trác công công giật mình, trà suýt tràn ra ngoài, kinh ngạc hỏi: “Sư phụ?!”
Khánh Hi công công hạ giọng, nghiêm khắc nói: “Tiểu tử, những gì vừa thấy cứ giữ trong lòng, miệng ngậm chặt lại! Nếu để lộ nửa lời, không ai cứu nổi ngươi đâu!”
Tiếu Trác công công liên tục gật đầu, không biết Khánh Hi công công đang nói về điều gì, nhưng vẫn theo bản năng đáp ứng. Khánh Hi công công lúc này mới buông tay, nhận chén trà, từ tốn uống một ngụm: “Ta cũng là vì tốt cho ngươi. Hầu hạ Thánh Thượng, điều đầu tiên phải học là kín miệng!”
“Vâng vâng, đồ đệ hiểu rồi, sư phụ cứ yên tâm!”
Khánh Hi công công về cung báo cáo, trước khi vào Thanh Ninh Điện thì đã nở nụ cười, bước vào, chào Thánh thượng một cách gọn gàng: "Thánh thượng."
“Ừm.” Cơ Tổ dựa vào mép bàn cờ, trên bàn cờ, hai quân đen trắng đang giao chiến, đang đến lúc quyết liệt, không biết vì sao lại dừng lại ở đây.
Khánh Hi công công không cần Thánh thượng phải hỏi, liền cười nói: “Tiểu điện hạ vẫn như một đứa trẻ, lão nô nói một câu không nên, không thể trách Thái hậu nương nương luôn không yên tâm... Lão nô đi lúc tiểu điện hạ còn có vẻ ủ rũ, đợi nhận thánh chỉ và kim lệnh, lại cười tươi như hoa, lão nô lúc đi còn nghe thấy tiểu điện hạ phấn khởi bảo thu dọn đồ đạc nữa!”
“Hắn có thể rời kinh, đương nhiên là vui rồi.” Cơ Tổ chống cằm, thờ ơ đáp lại một câu.
Khánh Hi công công hơi thay đổi sắc mặt, may mà ông cúi đầu, không để ai nhìn thấy, ông cười nói: “Tiểu điện hạ vui thì cũng là chuyện đương nhiên, lão nô đọc sách không nhiều, nhưng cũng biết trong thơ ca nhiều lắm đều viết về phong cảnh đẹp ở Giang Nam! Tiểu điện hạ từ nhỏ đã đọc sách, chắc hẳn đã ước ao từ lâu rồi!”
“Ngươi, lão nô này, thật xảo quyệt." Cơ Tổ biết Khánh Hi cố ý bảo vệ Cơ Vị Tưu, liền bình thản nói: “Còn nói gì nữa không?”
“Đương nhiên là có.” Khánh Hi công công cười nói: “Tiểu điện hạ hỏi lão nô, bệ hạ có mang theo kim lệnh không? Cái thứ nặng như vậy, liệu có làm đau cổ không? Hắn còn nói chờ hắn trở về sẽ đề nghị Thánh thượng, đổi thành lệnh ngọc đeo có thể thoải mái hơn.”
Câu sau “khó mà làm giả” ông không dám nói ra.
Cơ Tổ cười nhạt, mở mắt nhìn, ánh mắt sâu thẳm: “Hắn còn chê à?”
Khánh Hi công công chỉ biết cười gượng — ông còn có thể nói gì nữa?
Cơ Tổ không để ý, ánh mắt chuyển về phía cửa sổ, ngoài cửa sổ ánh nắng rực rỡ, tính toán thời gian, Cơ Vị Tưu cũng sắp rời khỏi Yến Kinh rồi.
Thực ra...
“Vương gia, ngài nếu chuẩn bị đi xa, đi đâu vậy? Đưa ta đi cùng đi!” Đó là đệ đệ vô dụng của Cố tướng gia.
“Ôi, điện hạ, sao lại có đội ngũ lớn thế này, đi đâu vậy? Nếu không phiền, cho ta đi cùng với!” Đó là thiếu gia không ra gì của Hộ bộ Thị lang.
“Ê ê ê, Vị Tưu, sao ngươi lại đi? Đi đâu vậy? Chúng ta hôm nay chẳng phải đã hẹn đấu châu chấu sao?” Đó là nhị thiếu gia nhà họ Vương.
Cơ Vị Tưu vắt chân ngồi trong xe ngựa, vén màn lên cười tươi nói: “Đi Giang Nam, các ngươi đi không?”
Đám thiếu gia còn tưởng có gì vui, nghe vậy ngây người một lúc, rồi lập tức nhận ra — vậy chẳng phải càng vui sao?!
Vì vậy họ đồng loạt hỏi: “Đi Giang Nam? Đi Giang Nam thì làm sao đi được?”
Cơ Vị Tưu khẽ động đôi mày, ánh mắt lóe lên vẻ phấn khởi, hắn chỉ lên bầu trời: “Đi thật không chiêu trò, các ngươi có đi không?”
Mọi người nào có lý do không đi? Chỉ là đột ngột, lại đi xa như vậy, không phải họ không muốn, mà là gia đình họ chắc chắn sẽ không đồng ý. Đã có người nhanh trí nhảy lên xe ngựa của Cơ Vị Tưu: “Vị Tưu, cho mượn xe ngựa của ngươi, chúng ta đi trước! Để về sau xe ngựa nhà ta theo sau!”
Nói xong, còn đá một cái vào người gã sai vặt đi bên cạnh: “Nhanh về báo với cha ta, nói ta theo Thụy vương gia xuống Giang Nam rồi!”
Gã sai vặt: “...À?”
Dù chưa hiểu rõ, nhưng vội vàng quay về nhà báo cáo.
Nhị thiếu gia nhà họ Vương liếc nhìn các người khác!
Các thiếu gia khác nghe vậy, trời ơi, thật hợp lý! Hỏi gia đình thì chắc chắn không cho phép, cho dù đồng ý, gia đình cũng phải thu xếp chuẩn bị. Nhìn Thụy vương thế này, hôm nay chắc chắn sẽ rời khỏi Yến Kinh, đợi gia đình chuẩn bị xong thì làm sao đuổi kịp? Chi bằng bây giờ cùng đi, đến đâu hay đến đó, dù gia đình không đồng ý, sai người đuổi theo, không sao, quay lại thì nói là Thụy vương gia mời, không thể từ chối là xong?!
Mọi người dù gì cũng quen chơi với nhau mấy năm, làm mấy chuyện này cũng rất ăn ý.
Một lúc sau, mấy thiếu gia đều đã lên xe ngựa của Cơ Vị Tưu, chỉ còn lại những gã sai vặt đứng nhìn nhau ngơ ngác.
“Thiếu gia! Thiếu gia... cái này... không...”
---
Thanh Ninh Cung.
Khánh Hi công công nhận được mật báo từ Thanh Huyền Vệ, liếc nhìn rồi khổ sở đưa lên cho Thánh thượng: “Thánh thượng, Thanh Huyền Vệ báo, tiểu điện hạ... tiểu điện hạ... mời một vài bạn bè cùng đi Giang Nam rồi!”
Cơ Tổ nhận lấy tờ giấy, trong mắt thoáng qua một tia cười, hắn nói: “Cho phép đi.”
Cũng coi như là thông minh.