Cơ Vị Tưu gõ nhẹ lên vách xe: “Cái lầu đó, ta nhìn không thuận mắt, nên thả thì thả, nên giết thì giết.”
Thanh Huyền Vệ đi theo xe đáp lời một tiếng, liền xoay người rời đi lo liệu.
Ánh mắt Miên Li lộ ra vài phần kinh ngạc. Hắn theo Cơ Vị Tưu hơn mười năm, chưa từng nghe Điện hạ nhắc đến chữ “giết” trong bất kỳ lời phân phó nào, hôm nay đúng là lần đầu tiên.
Vài năm trước, có một cung nhân trong lúc trực đã ngủ gật, gió thổi màn rèm va vào đèn nến, tuy chỉ làm cháy nửa tấm rèm nhưng trong cung đó là đại kỵ. Theo cung quy ít nhất phải chịu năm mươi trượng, đánh đủ năm mươi trượng xong cũng khó mà sống. Nhưng Điện hạ lại sai người ngăn lại, chỉ phạt hai năm bổng lộc rồi thôi, thực sự không hề truy cứu thêm.
Ngay cả chuyện lớn như cháy cấm cung cũng xử lý nhẹ nhàng như thế, có thể thấy hôm nay thật sự đã chọc giận Điện hạ.
Miên Li khẽ hỏi: “Điện hạ, mấy ngày trước người không phải còn nói…”
Mấy ngày trước vẫn còn nói muốn làm Thái Bình Vương gia, quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ, không thể ép người ta đến mức chó cùng dứt giậu kia mà.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT