Họ Trương, vậy chính là em trai út của Cố tướng. Đến mức là Trương Nhị hay Trương Tam thì có gì khác biệt? Chàng thanh niên vận cẩm y khẽ phẩy chiếc quạt xếp, mỉm cười nói: “Ta họ Tiền, đứng hàng thứ tư, cứ gọi ta là Lão Tứ được rồi.”
Tiền Tứ này chắc chắn không phải là Tứ Lang, hoặc là đại thiếu gia, hoặc là nhị thiếu gia. Dù sao cũng chỉ có hai vị ‘thái tử’ nhà họ Tiền mới có thể bày ra dáng vẻ ngông nghênh như thế ở phủ Tuyền Châu này.
Nhưng mọi người đều là ra ngoài vui chơi, hiểu ý nhau là được rồi, cần gì phải biết rõ ràng đến thế? Cơ Vị Tưu cũng giả bộ không hay biết, trên mặt lộ ra nụ cười mang đầy ẩn ý: “Hóa ra là Lão Tứ, nghe nói hai vị đường ca của ngươi đang bị bệnh, ngươi thì hứng thú vẫn cao, không sợ về nhà bị mắng sao?”
Tiền Tứ đắc ý phẩy chiếc quạt xếp, với thời tiết này cầm quạt thực sự là lạnh. Anh ta đáp: “Họ bệnh là chuyện của họ, ta chơi là việc của ta, có gì liên quan chứ? Đợi về nhà rồi hãy nói. Mà cho dù bị bắt về thì có làm sao?”
Cơ Vị Tưu mỉm cười hiểu ý, ý tứ của Tiền Tứ chính là ngang nhiên giả bệnh, ngay cả khi Thụy vương phái thái y đến, cũng có cách để qua mặt. Nếu không qua mặt được, cho dù bị bắt quả tang cũng chẳng phải chuyện lớn.
Cơ Vị Tưu nghĩ thầm, hắn làm một Thái Bình vương gia* cũng coi như khá thành công.
(Trong trường hợp này kiểu người ta thấy ẻm hiền, ẻm chill á nên không quan tâm dù ẻm có phái thái y đến thật hay không, kiểu kiểu vậy.)
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT