Trọng Nguyên năm thứ mười hai, đúng vào cuối thu, triều đình vừa bãi triều, quần thần tản đi, để lại cả hoàng cung tràn ngập sắc vàng rực rỡ, đẹp đến nao lòng.
“Bệ hạ, lão thần thật sự vô cùng sợ hãi!” Lại bộ Thượng thư, Chu Khải Minh, quỳ trong Thanh Ninh Điện, nước mắt ròng ròng.
Thiên tử vừa tròn ba mươi, một tay cầm quyển tấu chương, nghe vậy liền ngẩng lên nhìn. Đôi mắt sâu đen, thần thái ung dung thư thái. Còn chưa kịp mở lời, tiếng khóc của Lại bộ Thượng thư đã vô thức nhỏ dần. Chỉ nghe giọng nói nhàn nhạt của thánh thượng: “Đứng lên.”
Lại bộ Thượng thư không dám không đứng, cẩn thận đứng dậy, khom người cúi đầu, không dám ngẩng lên nhìn thánh nhan. Thánh thượng hỏi: “Chuyện gì?”
Lại bộ Thượng thư khom người, giọng nghẹn ngào: “Khuyển tử vô lễ, đã đắc tội với Thụy vương điện hạ. Lão thần không dám có chút oán hận nào, chỉ là khuyển tử tuổi còn nhỏ, thật sự là... thật sự là...”
“Thật sự là sao?” Thánh thượng truy hỏi.
Bỗng chốc, cả người Lại bộ Thượng thư cứng đờ, nhận ra ánh mắt của thánh thượng đang nhìn mình. Vị bệ hạ này chẳng phải người dễ tính, năm xưa đã từng nhuốm máu không biết bao nhiêu người. Ngày nay, có lẽ vì tuổi tác lớn dần nên hành xử mới có phần ôn hòa hơn chút ít. Nhưng tuyệt đối không thể vì thái độ hiện tại của thánh thượng mà dựa vào công lao của mình để quá phận!
Lại bộ Thượng thư nhanh chóng quỳ xuống, cúi đầu thấp giọng thưa: “Lão thần không dám lừa dối bệ hạ! Khuyển tử không biết đã đắc tội với Thụy vương điện hạ ra sao, Thụy vương điện hạ là thiên hoàng quý tộc, hành xử tất nhiên không sai. Lão thần lớn mật, hôm nay liều cái mặt già này để cầu xin bệ hạ một ân điển... Con không dạy là lỗi của cha, tất cả đều là tội của lão thần. Lão thần nguyện ý hướng Thụy vương điện hạ tạ tội, chỉ mong Thụy vương điện hạ tha cho khuyển tử một lần!”
“Thụy vương quậy phá không phải ngày một ngày hai.” Thánh thượng đặt tấu chương xuống, gõ nhẹ lên án trà: “Chuyện nhỏ như vậy, ngươi cũng phải đến cầu xin trước mặt trẫm?”
Khánh Hi công công đứng bên cạnh vội cười phụ họa: “Việc này lão nô cũng có nghe qua... Tiểu điện hạ đã đánh gãy chân công tử nhà thượng thư, bảo sao Chu đại nhân lại sốt ruột như vậy!”
“Đánh gãy chân?” Thánh thượng nhìn về phía Khánh Hi công công. Khánh Hi công công khẽ gật đầu: “Lão nô không dám lừa bệ hạ.”
Đánh gãy chân không phải chuyện nhỏ, nếu có thể chữa lành thì không sao, nhưng nếu không lành, e rằng sẽ chấm dứt con đường làm quan của công tử nhà thượng thư. Lại bộ Thượng thư có hai con trai, một người đã hy sinh vì nước, chỉ còn lại một người con út. Bảo sao ông ấy lại lo lắng đến mức này, biết rõ Thanh Ninh Điện là nơi bệ hạ nghỉ ngơi, không dễ gì tiếp kiến thần tử, vẫn cố gắng đến cầu xin.
Thánh thượng khoát tay: “Trẫm biết rồi.”
Lại bộ Thượng thư hơi ngập ngừng, muốn nói thêm điều gì đó, nhưng Khánh Hi công công đã kịp bước tới bên cạnh ông, khẽ nâng tay: “Chu đại nhân, xin mời.”
Lại bộ Thượng thư lập tức không dám nói thêm, vội vàng hành lễ rồi lui ra. Vừa ra khỏi cửa, ông nhìn về phía Khánh Hi công công: “Công công, việc này...”
Khánh Hi công công lắc đầu: “Bệ hạ đã nói biết rồi, chắc chắn sẽ xử lý. Đại nhân tuyệt đối không nên làm căng thêm nữa. Thụy vương điện hạ là ai? Ngài còn ép bức, chẳng lẽ muốn bệ hạ phải xin lỗi ngài sao?”
Lại bộ Thượng thư lập tức giật mình, liên tục xua tay: “Không dám, không dám, thần không dám!... Đa tạ công công chỉ bảo!”
Khánh Hi công công mỉm cười. Đúng lúc này, một tiểu thái giám bước nhanh ra từ trong điện. Đó là đồ đệ của Khánh Hi công công, Tiếu Trác. Tiếu Trác hành lễ với Khánh Hi công công: “Sư phụ, bệ hạ có chỉ, triệu kiến Thụy vương.”
Nghe vậy, Khánh Hi công công nhìn về phía Lại bộ Thượng thư. Lại bộ Thượng thư chắp tay cảm tạ, lòng thầm hài lòng, sau đó mới rời đi. Khánh Hi công công phẩy nhẹ phất trần, nói với Tiếu Trác: “Đã biết, còn không mau đi mời tiểu điện hạ!”
“Dạ dạ, con đi ngay! Sư phụ mau vào điện hầu giá đi!” Tiếu Trác nói xong định rảo bước đi, không ngờ bị Khánh Hi công công gọi lại: “Chậm đã!”
“Sư phụ còn dặn dò gì ạ?” Tiếu Trác vội hỏi.
Khánh Hi công công khẽ nâng tay, dùng phất trần chỉ vào tay hắn: “Ngươi mới đến trước mặt thánh thượng làm việc, đừng làm hỏng chuyện. Nếu không, ta cũng không giữ được ngươi! Nghe rõ, thánh thượng nói ‘mời’, phải đưa tiểu điện hạ vào cung một cách đàng hoàng!... Đi đường vòng trước, ghé qua Thanh Huyền Xử thông báo một tiếng!”
Thanh Huyền Xử là nơi vệ binh riêng của hoàng thất đóng quân, chỉ nhận lệnh từ hoàng thất. Nghe vậy, Tiếu Trác lập tức hiểu ý Khánh Hi công công, vội vàng rời đi.
***
“Vương tướng quân, xông lên, xông lên! Đâm chết cái Pháo Xung Thiên chó má đó!”
“Pháo Xung Thiên lên đi! Đừng sợ!”
Với một tiếng gáy vang vọng, chú gà chọi đen tuyền chỉ có chiếc mào vàng óng đã thua trận. Con gà trống lớn với bộ lông năm màu rực rỡ phấn khích vỗ cánh, dồn ép Vương tướng quân đến góc chuồng, còn định chớp lấy sơ hở để tung đòn kết liễu. Vương tướng quân oai phong lẫm liệt lúc này lại hết sức thảm hại, co rúm trên hàng rào, run rẩy không dám động đậy.
Thắng bại đã phân, đám công tử con nhà giàu kẻ thì la ó, người thì cười ha hả, có kẻ vỗ tay reo hò, có kẻ lớn tiếng mắng chửi không ngừng. Chủ nhân của Vương tướng quân là một thiếu niên mặc áo vàng nhạt, trên đầu buộc khăn thêu ngọc dương chi. Dáng vẻ hắn ta cũng thanh tú, nhưng nét mặt chán ghét đã phá hỏng phong thái.
Có người châm chọc: “Lưu Nhị, Vương tướng quân của ngươi từ nay không thể gọi là bách chiến bách thắng nữa rồi, ha ha ha!”
Lưu Nhị dậm chân, tức tối chửi: “Chẳng qua là do Vương tướng quân của ta hôm qua ăn nhầm đồ, nếu không làm sao hôm nay thua được?!”
“Lưu Nhị, ngươi nói thế không đúng! Đã đánh cược thì phải chịu thua - mọi người nói có phải không?” Lời vừa dứt, đám thiếu gia ăn chơi trác táng lập tức hưởng ứng nhiệt tình. Lưu Nhị mặt đỏ tía tai, lớn tiếng đáp: “Không được! Đợi Vương tướng quân của ta hồi phục rồi, chúng ta đấu lại một trận!”
“Ngươi vừa nói lấy Vương tướng quân làm tiền đặt cược, giờ ngươi thua rồi, lần sau lấy gì đấu với ta đây?” Một thiếu niên hồng y nhàn nhã nói. Đám người nghe vậy bỗng nhớ ra chuyện gì, liền cười ngặt nghẽo: “Đúng rồi, Lưu Nhị, Vương tướng quân của ngươi còn thua cả điện hạ, ngươi lấy gì đánh cược tiếp? Hay ngươi đích thân ra trận? Điện hạ chắc cũng không từ chối đâu!”
Đám đông cười ầm lên, thiếu niên hồng y - Thụy vương gia - nghe vậy cũng bật cười. Đôi mày mắt của hắn rực rỡ như ngọn lửa bừng cháy, dưới môi còn có một nốt ruồi son nhỏ, theo nụ cười mà khẽ nhếch lên. Hắn nói tiếp: “Thật ra, ta cũng không ngại đâu.”
Đám người lại cười lớn, thấy Vương tướng quân bị bắt mang đi giao cho người của Thụy vương gia, Lưu Nhị muốn tìm cách chuộc lại, nhưng không ngờ lúc này đám đông bị xé ra, xuất hiện một nội thị áo xanh dẫn theo bốn hộ vệ mặc áo đen.
Trác công công cúi đầu cung kính hành lễ với Thụy vương gia: “Điện hạ, Thánh Thượng có chỉ, mời ngài vào cung yết kiến.”
Thụy vương giật mình, cảm thấy kỳ lạ - từ khi hắn mười sáu tuổi ra ở phủ riêng, hoàng huynh rất ít khi triệu kiến hắn. Nói chính xác hơn, nếu không có chuyện gì quan trọng thì chỉ gặp mặt vào các dịp lễ tết khi họ hàng hoàng tộc tụ họp, hoặc thỉnh thoảng trong cung của mẫu thân mới thấy được một lần.
Hắn cũng hiểu, dù sao làm hoàng đế thì bận rộn là chuyện thường! Hoàng huynh của hắn, từ sáng sớm đã dậy, ba ngày mới ngủ một lần, đúng chuẩn “thức sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó”! Hắn còn nghi ngờ tại sao huynh trưởng mình chưa ngã quỵ... Chắc là nhờ ăn nhiều thuốc bổ và có thái y túc trực kịp thời cứu chữa.
Nhưng triệu kiến riêng thế này... cứ thấy không phải chuyện tốt. Khoan đã, chẳng lẽ vì chuyện Chu Nhị? Hắn đã đánh gãy chân tên đó, còn nghĩ sao không thấy hậu quả, hóa ra Chu Nhị lại đi mách phụ huynh!
Cơ Vị Tưu cảm thấy không ổn, định bịa cớ lảng tránh thì đã thấy bốn Thanh Huyền Vệ đứng sau Trác công công, đành gật đầu đồng ý, chấp nhận đi theo. Thanh Huyền Vệ đã đến rồi, trốn cái gì mà trốn. Chuyện bây giờ chỉ có hai khả năng: một là tự đi gặp hoàng huynh, hai là bị lôi vào cung. À, cũng có thể bị kẹp, xách, tùy mức độ phản kháng mà thay đổi tư thế.
Trác công công mới đến Thanh Ninh Điện mấy tháng nay, nếu không nhờ vận may được Khánh Hi công công để ý, chắc cả đời cũng chẳng đặt chân vào nơi này. Hắn lén liếc nhìn Thụy vương gia bằng ánh mắt e dè. Trước đó nghe nói vị Thụy vương gia này là một kẻ bất kham, ăn chơi trác táng, không việc ác nào không làm. Không ngờ lại là một thiếu niên rực rỡ như vậy.
Những kẻ nói Thụy vương gia là kẻ ăn chơi, chắc chắn chưa từng gặp hắn. Nếu gặp rồi, làm sao nói ra những lời như thế?
…
Vừa bước vào cung, kiệu dừng ngay trước cửa Thanh Ninh Điện, Khánh Hi công công đã đích thân ra đón, nụ cười rạng rỡ: “Tiểu điện hạ, cuối cùng ngài cũng đến! Thánh Thượng chờ ngài lâu lắm rồi!”
Cơ Vị Tưu thuận tay đỡ lấy, nhanh nhẹn bước xuống kiệu, còn khoác tay Khánh Hi công công, vừa đi vừa cười hỏi: “Công công đích thân ra đón ta? Mau, nói thật đi, hôm nay hoàng huynh ta tâm trạng thế nào? Triệu ta vào có phải để trách phạt không?”
Khánh Hi công công cười không đổi sắc, đáp: “Tiểu điện hạ nói đúng rồi. Hôm nay ngài nên thuận theo ý Thánh Thượng một chút. Lão nô đã âm thầm sai người đến Từ An Cung rồi...”
Cơ Vị Tưu nghe vậy thì giật mình, hỏng rồi! Hoàng huynh hắn lần này thực sự nổi giận lớn, Khánh Hi công công còn phải đến cầu cứu mẫu thân hắn. Nếu không cẩn thận, hôm nay e rằng khó tránh bị ăn đòn.
Tiểu Trác công công ở phía sau nghe đến đây mà sợ đến thót tim: Những lời như thế cũng dám nói toạc ra sao?! Thậm chí không hạ giọng một chút?! Chỉ một câu này thôi, nếu truy cứu, sư phụ hắn mất mạng là điều chắc chắn.
Khánh Hi công công dừng lại trước cửa điện, nâng tay làm động tác mời. Cơ Vị Tưu nhếch mép cười khổ, đành bước vào.
Vừa vào bên trong, hắn đã thấy một bóng lưng cao gầy, thanh thoát đứng bên cửa sổ. Nghe tiếng bước chân, người kia quay đầu lại. Chỉ một ánh nhìn, vẻ nhàn nhã ung dung cùng thần thái uy nghiêm phảng phất khiến Cơ Vị Tưu cảm thấy áp lực. Gương mặt kia tựa như Cô Xạ tiên nhân, đẹp đẽ nhưng lạnh lùng vô hạn.
(Cô Xạ tiên nhân: xuất hiện trong các ghi chép cổ, đặc biệt trong Trang Tử (Nam Hoa Kinh), là hình ảnh của một nhân vật siêu phàm, mang vẻ đẹp thanh thoát, thoát tục.thường được dùng để ví von những người có dung mạo tuyệt trần, khí chất thanh cao như tiên.)
Cơ Vị Tưu lén nhìn, trong lòng than thở: Hoàng huynh quả nhiên phong thái hơn người, tư thái chẳng đổi thay. Đẹp thì đẹp thật, nhưng toát ra vẻ nặng nề khó tả, nhìn lâu chỉ muốn quỳ xuống. Nhìn thêm chút nữa, e rằng sẽ bị đoàn diệt.
May mắn là hắn chỉ thỉnh thoảng mới gặp một lần, cũng không hiểu những người làm thần tử kia rốt cuộc làm sao chịu đựng được, ngày ngày sống dưới ánh mắt như thế này, đúng là khổ sở không sao tả xiết! Nhưng mà tiền khó kiếm, phân khó ăn, cổ kim đều vậy, ở đâu làm việc mà chẳng cần nhẫn nhịn!
Cơ Vị Tưu lập tức cúi đầu hành lễ: “Bái kiến Hoàng huynh.”
Theo trình tự thì bước tiếp theo là bảo đứng dậy, ban chỗ ngồi, ban trà, để hắn uống vài ngụm trà mà lấy hơi, sau đó sẽ bị mắng!… Hay là hắn bỏ qua trình tự, trực tiếp làm loạn lên nhỉ?
Cơ Vị Tưu nghĩ nghĩ, thôi bỏ đi, không làm loạn chưa chắc bị đánh, nhưng làm loạn thì nhất định sẽ bị đánh.
Không vì gì khác, hắn nhát gan mà!