Cô cảm khái, Tiêu Thừa đúng là bình dị gân gũi, ngày thường đối nhân xử thế không hề kiêu căng ngạo mạn, ngay cả các lính bếp cũng chung đụng hòa hợp được, lúc này cũng vậy, anh ta ngồi đối diện với một binh sĩ bình thường trên cùng một cái bàn.
Binh sĩ này cũng không tinh ý, nhìn quần áo của Tiêu Thừa là biết anh ta không phải binh lính bình thường rồi, thế mà y chẳng hề phát hiện ra, nếu gặp phải binh lính thân cận mắt cao hơn đầu, chưa biết chừng y đã bị gây khó dễ rồi.
"Mì đậu đũa úp vung đến rồi đây!"
"Cạch' một phát, bát đặt lên bàn, hương thơm tỏa ra, quanh quẩn ở chóp mũi, Hạ Vân Sâm và Tiêu Thừa bỗng cảm thấy bánh hẹ vừa rồi không giảm bớt cơn đói chút nào, trái lại còn kích thích cơn thèm ăn hơn.
"Khụ, các anh cứ ăn từ từ, ờm, anh Tiêu này, anh thì không cần trả tiên đâu, bữa này coi như tôi mời.'
Giang Đình nói hết câu thì quay sang nhìn Hạ Vân Sâm: “Chè tôm lạnh hai văn tiên, bánh hẹ năm văn tiên một cái, mì úp vung năm văn tiên một bát, tổng cộng hai mươi bảy văn tiên."
Mặc dù anh lính này trông đẹp trai thật đấy, song thích là một chuyện, còn ăn cơm thì vẫn phải trả tiên đấy nhá.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play