Lâm Trường Ninh cũng không im lặng lâu, cùng lắm chỉ có một phút, nhưng trong bầu không khí náo nhiệt sôi nổi này, sự im lặng ấy có vẻ hơi đột ngột. Trần An Tu thấy một người trông như lãnh đạo ở bên cạnh ra hiệu cho nhân viên trên bục đi qua, không biết đang dặn dò điều gì.
Sinh viên đưa ra câu hỏi huých Trần An Tu, bảo, “Làm sao đây, hình như tôi chọc giận giáo sư Lâm rồi, có phải vấn đề này đường đột lắm không?”
“Không đâu, chú ấy không phải người hay so đo.”
“Làm sao cậu biết?” Giọng nói còn rõ là quả quyết nữa chứ.
Trần An Tu đáp lại hắn bằng hai chữ, “Cảm giác.”
“Bạn học à, đáp án đấy mà cậu cũng nói ra được, nói cũng như không.”
Thực ra, giờ khắc này Trần An Tu cũng đang nghi ngờ, cậu út rốt cuộc đang băn khoăn điều gì, là do y đang ở đây, có mấy vấn đề không tiện trả lời sao? Nếu là vậy thật, thực ra cũng không cần thiết, đối với mợ và Davy, y thật sự không hề ghét bỏ chút nào, từ nhỏ đến lớn, y có cha mẹ, có em trai em gái, y không hề thiếu chút tình thân nào, cho nên bất kể nguyên nhân ngày trước phải xa nhau là vì sao, y đều mong cậu út được hạnh phúc, mợ và Davy đã mang đến cho cậu út một gia đình bình thường hoàn chỉnh, như vậy đã là tốt lắm rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT