"Từ xa đã thấy bóng lưng cậu, quả nhiên không nhận sai.” Người tới vừa mới chắc chắn xong liền vỗ bụp phát lên vai Trần An Tu.
Cơ thể Trần An Tu khẽ lung lay, nhưng mặt vẫn giữ nụ cười thoải mái, “Đại đội trưởng, đã lâu không gặp.” Thực ra trong lòng đã hộc máu, tuyệt đối là nội thương rồi, y cố nhịn ý muốn đưa tay xoa vai chứ thực sự rất đau. Người này lực tay cực kỳ nổi tiếng, chỉ cần một cú vả hay một cái tát đã từng làm người ta ngất. Đã hơn hai năm không gặp, vừa gặp đã vỗ một cái mạnh như vậy, người bình thường ai mà thừa nhận nổi.
Trên gương mặt người tới khẽ lộ chút vui mừng, nói, “Xuất ngũ đã hơn hai năm rồi, trông cậu cũng không xao nhãng nhỉ, không uổng công tôi vẫn luôn săn sóc cậu.”
Trần An Tu thản nhiên nói mò, “Sự săn sóc của đại đội trưởng, tôi ngày ngày nhớ kỹ mà.” Trong bảy năm tuổi đời tham gia quân ngũ của y, có quên ai chứ cũng không thể quên được người này, người này mang lại ám ảnh tâm lý quá nặng với y, tuy không đến mức tổn thương nhưng tuyệt đối thuộc kiểu hễ nghĩ lại là liền căng thẳng. Lúc y kết thúc kỳ huấn luyện ba tháng đầu của tân binh, rơi vào tay người này, lúc đó cùng được chọn với y có tất cả trên dưới 100 người, kết quả sau nửa năm tập huấn, đến cuối cùng cũng chỉ còn lại có mười lăm người. Số người kia đa số là bản thân không kiên trì nổi, tự động rút lui, còn đâu toàn bị người này đào thải.
Nghĩ tới những cách thức huấn luyện tàn khốc biến thái trước đây, chắc người từng trải qua không mấy ai có thể giữ được thái độ thản nhiên trước mặt người này. Y còn nhớ ngày đầu tiên gặp Tần Minh Tuấn, người này lấy y làm mẫu, quăng ngã y liên tục hơn ba mươi lần qua vai, suýt thì làm y nát như bùn nhão luôn. Từ đó về sau, gã còn lấy việc đày đọa y làm vui, lúc diễn tập, bản đồ trong tay y luôn xảy ra nhầm lẫn, lúc phải mang vác nặng hành quân gấp, ba lô của y luôn nặng hơn người khác, lúc huấn luyện bắn súng, súng ném cho y trong 10 lần thì có đến 8 chưa được sửa lại, ngay cả lúc đánh nhau, y cũng khác biệt, những người khác đều là đồng đội với nhau, thực lực tương đương, còn đến lượt y, chính là huấn luyện viên tự thân xuống hướng dẫn, vừa mới bắt đầu, kể cả có dùng hết sức cũng chỉ có nước bị đánh. Sau đó cuối cùng thì cũng khá hơn một chút, miễn cưỡng có thể đánh trả, khi đó người của cả liên đội đều biết, huấn luyện viên Tần ưu ái có thừa đối với một người tên là Trần An Tu, chỉ còn kém nước đánh cho y một trận đến chết.
Y từng suy nghĩ nát óc, nhưng cũng không biết mình chọc phải người này khi nào. Qua khoảng chừng hai năm đi, trong một lần ra ngoài làm nhiệm vụ, hợp tác cùng với một tiểu đội khác, những người đó đều không phải người do Tần Minh Tuấn dẫn ra, có người liền bảo với Trần An Tu, nói là nghe được từ chỗ huấn luyện viên của họ, hôm tập huấn đầu tiên, Tần Minh Tuấn và mấy huấn luyện viên phải đi sang bên ký túc xá thị sát
, lúc đến chỗ ký túc xá của bọn Trần An Tu, liền nghe mọi người đang thảo luận ở trong, huấn luyện viên mới tới này tuổi còn quá trẻ, cũng không nhìn ra có bản lãnh gì, chỉ ỷ mình là sinh viên tốt nghiệp trường quân đội, còn có người nói, chỉ nhờ gương mặt ấy đã có thể qua cửa, sau đó Trần An Tu nghĩ lại, hình như lúc đó có người hỏi y, y liền ậm ừ hai tiếng chứ cũng không phát biểu nghị luận quá đáng gì, không biết sao mà Tần Minh Tuấn lại để mắt tới một mình y, trên mặt y cũng đâu có khắc dấu hiệu xui xẻo bẩm sinh đâu. Nhưng kể từ khi đó, người đàn ông keo kiệt, thù dai này, y coi như đã lĩnh giáo đủ, trong những ngày tháng sau đó, y có thể tránh được bao xa thì tránh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play