Gần đây, phòng kỹ thuật và kế hoạch của khách sạn Quân Nhã đều bận rộn, nguyên nhân là do có một đoàn khảo sát tham quan lớn từ xa tới muốn nghỉ lại đây. Khách sạn khá chú trọng việc này, ngay cả bên trụ sở chính của công ty cũng điều khá nhiều người tới giúp. Theo nguồn tin không chính thức truyền xuống thì đoàn tham quan khảo sát này có dính dáng tới một vụ ủy thác quản lý quan trọng, nếu như đàm phán thành công thì rất có ích với sự phát triển của tập đoàn trong tương lai, cho nên từ trên xuống dưới đều coi trọng gấp trăm lần.
Phòng kế hoạch chủ yếu phụ trách khâu tuyên truyền và bố trí lần khảo sát này, còn về phần các vật phẩm được trang trí cụ thể thì dĩ nhiên là chuyện của phòng kỹ thuật.
“Mấy chị ơi, ai cho em hớp nước với, em không lết được nữa rồi.” Tưởng Dao cầm kẹp tài liệu trong tay, vừa vào cửa đã nhoài người ra ghế.
Phòng kế hoạch ở khách sạn Quân Nhã được coi là một phòng ban rất nhỏ, chỉ có năm nhân viên và một quản lý. Tưởng Dao là sinh viên mới vào làm hồi tháng sáu, người Lục Đảo, nghe nói vốn dĩ chuyên ngành của cô ả là quản trị kinh doanh, cũng không biết sao lại đâm đơn vào vị trí này. Bình thường cô ả thích nhõng nhẽo, khả năng làm việc cũng không tốt lắm. Các nhân viên nữ trong phòng hầu hết đều trẻ tuổi nên không thích tính cách đó, nhưng làm việc với nhau lâu dần thì phát hiện tính cô ả cũng rộng rãi, hào phóng với đồng nghiệp nên dần dần họ không còn ghét bỏ cô nữa, nói chung thì quan hệ đồng nghiệp cũng ổn.
Trương Hàm, người ngồi bên cạnh cô đang tô màu bản vẽ, nghe cô nói vậy thì ngẩng đầu, “Khách sạn chỗ nào chẳng có điều hòa? Sao trông bết bát thế?”
“Chị Trương đừng nói nữa, buổi sáng có một xe cây xanh tới, riêng chỗ sảnh đã đặt một nửa số đó rồi, tiêu chuẩn tiếp đón lần này lại cao, em đi giày cao gót chạy về phía phòng kỹ thuật, chỉ sợ đặt nhầm chỗ. Vèo một cái cho tới trưa, em đã được uống hớp nào.” Tưởng Dao lấy tay phẩy phẩy, chiếc vòng ngọc trai đeo trên cổ tay lộ ra. Đây cũng là một trong những nguyên nhân làm mọi người đành nhân nhượng cô, ai cũng nghĩ bối cảnh nhà Tưởng Dao chắc chắn không đơn giản, nếu không thì nào có đứa nhân viên quèn lương hơn hai ngàn nào có cái kính râm cũng là hàng hiệu mấy ngàn chứ, “Chị tiện thể rót cho em ly nước đi?”
Đúng là máy lọc nước cách chỗ Trương Hàm không xa, cô cười cười, đứng dậy rót cho Tưởng Dao một cốc, “Đây, mau uống đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play