Chân tướng này đã đến muộn hai mươi tám năm, hai mươi tám năm, thật sự quá dài, dài đến nỗi đủ để mài mòn tình cảm của rất nhiều người, nhưng đối với Lâm Trường Ninh, chỉ cần cho y biết đứa bé kia còn sống thôi đã là đủ hạnh phúc lắm rồi. Chỉ là, thời gian đã trôi qua lâu lắm rồi, y không biết lúc này nên có vẻ mặt như thế nào mới thích hợp, y đang nghĩ có lẽ nên khóc một cơn, dù sao ông trời cũng coi như đã thương hại y, nhưng mắt y cứ trợn trừng mà không rơi ra được giọt nước mắt nào.
“Trường Ninh à, có khó chịu thì cứ khóc đi, đừng cố nín nhịn. Bao năm nay chúng ta quả thực không nên lừa cậu. Nói thế nào thì Tráng Tráng cũng là do cậu sinh.”
“Chị đừng nói vậy, tâm tư mọi người em đều hiểu cả, nếu Tráng Tráng theo em thì đã không được như bây giờ, anh chị đã dạy nó rất tốt.” Về mặt lý trí, y hiểu rõ điều ấy. Nếu năm đó Tráng Tráng theo y, với tình trạng khi đó, y căn bản không có năng lực để nuôi Tráng Tráng, dù miễn cưỡng giữ nó ở bên, việc học hành của y vừa bị bỏ thì chớ, bản thân Tráng Tráng cũng sẽ bị mang danh con hoang, tuyệt đối không có tính cách sáng sủa lạc quan như bây giờ.
Nhưng lý trí không thể thay thế cho tình cảm, trong lòng y vẫn thấy rất khó chịu. Hai mươi tám năm qua, y chắc chắn đã bỏ lỡ lần đầu Tráng Tráng học nói, lần đầu bước đi, lần đầu đeo cặp trên lưng đi học tiểu học, trung học, phổ thông. Trong quá trình trưởng thành của thằng bé, y chưa từng tham dự bất kỳ một hoạt động nào, thậm chí y còn không biết sở thích, sở ghét của Tráng Tráng, không biết con nó có thói quen gì, thói quen ấy có nghĩa là gì, tất cả những điều ấy y đều không biết. Vào cái tuổi Tráng Tráng cần người thân tâm sự nhất, người bên cạnh nó không phải y. Khi nó đã lớn, giờ y lại lấy tư cách người làm cha để xuất hiện thì có ý nghĩa gì đây, chẳng qua là quấy rầy cuộc sống yên ổn hiện có của con nó mà thôi, trừ cái đó ra, chẳng còn gì khác nữa, Tráng Tráng căn bản không cần y.
“Trường Ninh, cậu làm gì vậy? Mau đứng lên.” Mẹ Trần kéo cánh tay Lâm Trường Ninh lên, cấm y tiếp tục thực hiện hành động đó, “Nếu cậu quỳ xuống thật, có phải cố ý muốn làm tôi càng khó chịu hơn không?”
Mẹ Trần ra sức lôi kéo không cho, Lâm Trường Ninh cũng không cố chấp nữa, “Cám ơn chị và anh rể đã thương yêu Tráng Tráng bao năm qua.”
Mẹ Trần mấp máy môi định nói gì đó, Lâm Trường Ninh liền nói tiếp, “Chị hãy nghe em nói hết đã, em biết năm đó nếu không phải chị và anh rể đồng ý nuôi Tráng Tráng giúp, nói không chừng Tráng Tráng sẽ bị đưa đi nơi khác, nếu như vậy, chỉ sợ hôm nay em có muốn gặp lại nó cũng khó, như bây giờ đã là tốt lắm rồi.” Biết đứa bé kia còn sống, hơn nữa y còn có thể thích gặp lúc nào thì gặp, y không còn gì để khó chịu nữa, “Chị à, Tráng Tráng mãi mãi là con trai của chị và anh rể.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play