“Sao thế Tráng Tráng?” Mẹ Trần thấy Trần An Tu đột nhiên khựng lại, liền thấy có gì đó không ổn.
Trần An Tu lấy thân che tầm nhìn của mẹ y, đáp, “Không có gì đâu mẹ, đều là thức ăn ngon nhưng nguội cả rồi, con đưa đến quán, buổi tối đảo qua là mang về dùng được.” Y cũng chỉ nghĩ có lẽ Quách Vũ Thần tuổi còn trẻ, bị người nhà làm hư nên không hiểu đạo lý đối nhân xử thế cho lắm, chứ bản tính cũng không xấu, đối xử với Tình Tình cũng tốt, có một số việc cứ nhắm mắt thì rồi cũng qua, nào có ai hoàn hảo được chứ. Thế nhưng, hành động đóng gói đồ ăn còn thừa mang về cho người nhà bạn gái ăn, việc này mặc dù không phải vấn đề nhân phẩm, nhưng cũng đủ để nhận ra thái độ khinh thường cỡ nào đối với người nhà bạn gái.
Con là do bà nuôi, nó đảo mắt nhìn sang bên kia có suy nghĩ gì bà chẳng đi guốc vào bụng nó ư? Sao có thể đơn giản bị nó qua quýt cho xong việc được, “Mẹ con chưa từng ăn cơm ở nơi xa hoa như vậy đâu, để mẹ xem mấy món đó có gì khác với đồ ăn bình thường của chúng ta nào.”
Đã nói đến nước này, Trần An Tu còn cố ngăn cản thì chính là lửa cháy đổ thêm dầu, y vội vàng khuyên bảo, “Mẹ, chắc Tiểu Quách còn trẻ nên chưa nghĩ được chu đáo, trời nóng nôi thế này, mẹ ngàn vạn lần đừng giận cậu ấy, không đáng phải làm vậy đâu.”
Mẹ Trần cũng không giận như Trần An Tu nghĩ, bà nghiêm mặt nhìn lại cơm nước, rồi bình tĩnh nói, “Tráng Tráng, ném ra thùng rác đi.”
Lúc Trần An Tu thu dọn những hộp cơm này, chợt nghe mẹ y lầu bầu, “Tình Tình đúng là đứa ngốc, học hành nhiều năm như vậy, chắc bị trôi hết vào bụng rồi.”
“Lúc yêu đương, khó có ai đảm bảo được mình sẽ không hồ đồ, mẹ cũng đừng trách Tình Tình, có gì chúng ta nói ở đây thôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT