Hôm sau trời mưa nhỏ, Trần An Tu thức dậy sớm cũng cảm thấy trong phòng hơi tối, Tấn Tấn đã tỉnh lâu rồi nhưng vẫn đang nằm trên giường nghịch di động tự chơi game.
“Mấy giờ rồi con?” Trần An Tu trở mình một cái, lưu luyến quấn chiếc chăn thu mỏng chẳng rời, duỗi cẳng chân dài gác lên lưng bé, trời mưa mà ngủ thật là thoải mái và dễ chịu.
“Bảy giờ mười lăm ạ.” Đối với mấy hành động kiểu này, rõ ràng Tấn Tấn đã tập thành thói quen từ lâu nên cũng không có ý định đẩy ra, cứ thành thật nằm yên tại chỗ.
“Chúng ta dậy thôi, mua bữa sáng về nhà thăm ông cậu.” Nói xong câu này, Trần An Tu cũng tự cười trước, nhớ tới gương mặt cũng coi như trẻ trung của cậu út, thoắt cái đã lên chức ông cậu, không hiểu sao y thấy vui lắm.
“Ông cậu về rồi ạ?”
“Ừ, hôm qua vừa về, con có nhớ ông trông thế nào không?” Tính thời gian, lần trước khi cậu út về, Tấn Tấn mới có hơn sáu tuổi, nếu không nhớ rõ cũng là chuyện bình thường.
“Có phải ông ấy trông rất giống ba không ạ?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT