Chương Vân Chi nghe Chương Thời Niên hỏi mãi mà cũng chưa hỏi đến mẹ của Tấn Tấn, thế là bà liền đi thẳng vào vấn đề.
Tấn Tấn nhìn bà, mím chặt môi không nói, bởi vì bé nhớ ba từng nói, loại chuyện trẻ con do ba sinh ra không thể tùy tiện kể cho người khác nghe.
“Mẹ, Tấn Tấn không biết đâu, bé vẫn sống với An Tu từ nhỏ.” Từ nhỏ Tấn Tấn chưa từng gặp mẹ, Chương Thời Niên đã nghe Trần An Tu nhắc tới.
“Vậy được, mẹ không hỏi nữa, chuyện của con thì con tự giải quyết đi, mẹ với ba đi ra ngoài một lát.” Chương Vân Chi kéo Qúy Trọng Kiệt đi ra ngoài, nhìn tư thế này của ông cụ, còn tiếp tục ở đây nữa sẽ ra tay đánh người mất, thằng tư vừa nói thế, với cái bản tính nóng nảy dữ dằn của ông, sở dĩ có thể chịu đến bây giờ vẫn chưa lên cơn, đơn giản là đang nể mặt Tấn Tấn.
“Người đã lớn tuổi thế rồi, đừng tự làm mình khó chịu, thằng tư tự có dự định của nó.”
“Nó có dự định thì sao đứa trẻ lớn thế rồi, nó còn không hay biết gì. Nếu lần này không phải Quân Hằng mang Tấn Tấn tới, chắc cả đời này nó cũng không biết nó có một đứa con trai lớn như vậy.”
“Bây giờ ông giận với nó có ích lợi gì chứ? Nghĩ xem tiếp theo phải làm sao mới là chuyện quan trọng.” Chương Vân Chi nhẹ giọng khuyên ông.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT