Chuyện buổi trưa Tấn Tấn sẽ qua ăn cơm, Trần An Tu đã gọi điện báo cho Lưu Ba từ sáng sớm, bây giờ không đi nữa, dù sao cũng phải gọi bảo một tiếng. Nơi Trần An Tu đang sống ở đằng sau tiểu khu Nam Lý, tính ra cũng thuộc địa phận thôn Nam Lý, trước đây là mảnh ruộng rau, khi tiểu khu Nam Lý vừa mở rộng, đất đai bán cũng không tốt lắm, người mua đất cũng không có hứng thú gì với thời hạn 2 năm nên khoảnh đất ấy cũng cứ để không. Tình hình khu Đông Sơn mấy năm nay đã tốt hơn trước, có người muốn khai phá, người trong thôn Nam Lý cũng không sốt ruột nữa, xung quanh có đại học, có thành phố, siêu thị cỡ lớn, bách hóa, ngân hàng dần dần được mở ra. Từ lâu đã có lời đồn rằng chính phủ có ý định biến mảnh đất gần thành phố Lục Đảo này thành CBD (*) mới, thôn Nam Lý giữ lấy mảnh đất cuối cùng, chờ giá cao mới bán. Thế nhưng, trước khi bán đi, đất không toàn cỏ dại không đáng đồng tiền, vì thế, một tòa nhà nhỏ ba tầng đã được dựng lên, một tòa nhà bằng xi măng bình thường, xây thành từng gian nhỏ, không có bất cứ vật trang trí gì, phần lớn dùng để cho thuê, cho người làm thuê từ nơi khác tới, cho học sinh sinh viên ở đại học gần đó. Tương lai bán đất rồi vẫn có thể lấy được khoản tiền đền bù.

(*) CBD: Central Business Development là một trong những khái niệm mới nhất về quy hoạch khu trung tâm hành chính và kinh doanh tại các đô thị tiên tiến trên thế giới

Dùng cách nói của bà Trần, Trần Kiến Hồng – cô của Trần An Tu lòng dạ hẹp hòi gấp đôi người khác, cho nên loại chuyện tốt này tự nhiên sẽ không thiếu phần, cũng không biết cô đi mắc nối quan hệ thế nào mà ngay ở địa điểm làm láng giềng đỏ con mắt, cô dựng ngay 2 tòa nhà nhỏ. Lúc đó Trần An Tu muốn dọn ra khỏi tiểu khu Nam Lý, cô của y đã chủ động nói dành một gian miễn phí cho hai cha con họ ở, để Trần An Tu sống ở đó giúp cô trông nhà cửa.

Bây giờ đã là buổi trưa, tuy rằng trời còn đang mưa nhưng vẫn có rất nhiều sinh viên và công nhân viên qua bên này ăn, con đường ở đây đều dùng cát vàng và đá vụn lát đường nên cũng không khó đi lắm, chỉ là có chút nước mưa dính bùn, bước một bước chân là ống quần đã vẩy ướt. Quán Lưu Ba mở gọi là Qùa vặt Thành Đô, cùng loại với quán ăn như vậy, trên con đường này còn có mì sợi Lan Châu, quà vặt Sa Huyện, bánh bao ‘cún ngó lơ’ Thiên Tân, đao tước diện Sơn Tây, bánh bao chay kẹp thịt Thiểm Tây và lương bì(1), món ăn có chính cống hay không, người ở góc thành phố này ai để ý tới làm gì, chỉ cần nó rẻ thực tế có thể no bụng là được. Quà vặt Thành Đô của Lưu Ba chính là một quán ăn giản dị, khách ăn bên trong, hắn ở bên ngoài dựng lán xào rau bằng bếp gas, vợ hắn biết làm vài món mì xào cơm rang đơn giản, ngoài ra còn có một cô bé tầm 17,18 tuổi từ quê ra làm thuê cho nhà họ. Lưu Ba có một đứa con trai tên Tiểu Quân năm nay 7 tuổi, vẫn chưa đi học, nói là học phí bên Lục Đảo rất cao, muốn qua Tết thì đưa về chỗ ông bà, cho đi học ở đó.

“Chú Trần, anh Tấn Tấn.” Tiểu Quân – con trai Lưu Ba xách một túi tương dầu dấm đủ loại chạy chầm chậm từ một siêu thị nhỏ gần đó tới, không thèm cầm ô, lúc sắp chạy tới nơi thì trượt chân, Trần An Tu vừa vặn tiến lên đỡ một tay.

“Tiểu Quân lại đi mua đồ giúp ba hả? Cừ ghê.” Thằng bé trông rất lanh lợi, mặt tròn mắt to, giỏi giang lại hiểu chuyện, chỉ là cha mẹ bận quá nên không có thời gian chăm sóc, Trần An Tu đã từng gặp Tiểu Quân lúc sạch sẽ gọn gàng, chứ như bây giờ, vạt áo len và tay áo bóng loáng dầu mỡ, mặt và tay đều có bụi chưa rửa, đứa trẻ như vậy, trên đường không chỉ có mình bé, người nhà như vậy trên con đường này cũng không phải chỉ có một nhà. Trời Nam biển Bắc, nơi nào chả có.

Sống ở nơi này một thời gian, Trần An Tu cảm thấy, nếu có ai có thể ở bên cạnh mình, cả nhà sinh sống bình an, cuộc sống như vậy cũng không có gì không tốt, chỉ là dù sao y cũng là một người đàn ông, có con và cha mẹ phải nuôi, tương lai có vợ cũng phải chăm sóc, phải kiếm nhiều tiền hơn mới được, không thể để người nhà chịu khổ cùng y.

Buổi trưa chính là thời gian bận nhất trong quán, Trần An Tu không trò chuyện cù nhây với Lưu Ba lâu, mới ra khỏi cửa đã gặp ba người Chu Viễn đi ra từ hàng vé số đối diện, y từng nghe Chu Viễn bảo, mỗi kỳ mua cùng một dãy số cùng một khoản tiền, đã mua hai năm rồi, lần may nhất trúng hơn 3 ngàn, lần 10 đồng 8 đồng cũng có, đương nhiên nhiều nhất vẫn là không trúng. Hắn hy vọng ngày nào đó trúng một phát 500 vạn, sau đó mua nhà mua xe cưới vợ sống tại thành phố luôn.

“Anh Trần, Tấn Tấn, chúng em đã gọi thức ăn sẵn rồi, hai người còn chưa ăn cơm phải không, nào vào ăn cùng luôn đi.” Người nói chính là Chu Viễn, trong bộ kỹ thuật có rất nhiều người từ nơi khác đến nên thuê phòng gần đây cũng rất nhiều, giá phòng rẻ, cách khách sạn làm việc gần, còn chẳng phải lo tìm nơi ăn uống.

“Anh Trần, công việc đi phỏng vấn hôm nay thế nào?”

“Ông chủ trông thế nào ạ?” Hai người khác cũng hỏi theo.

Bộ kỹ thuật chỉ có chừng đó người, chuyện Trần An Tu nhận lời mời tới làm trợ lý tạm thời cũng không cố giấu diếm, nhìn một đám người chắn cửa quán nhà người ta chẳng ra sao, y liền đề nghị đi vào trong rồi nói kỹ hơn, trong quán đã ngồi gần hết ghế, ngồi bên một chiếc bàn đặt ở giữa là đồng nghiệp tên Lưu Hội Trung, hắn ở đây chẳng có gì lạ, điều kỳ lạ là cô gái bên cạnh hắn, thư ký bộ kỹ thuật – Hạ Phỉ.

Hạ Phỉ là nhân viên mới nhập chức cùng với Trần An Tu vào năm ngoái, con người nhạy cảm lại hướng nội, trong bộ kỹ thuật hầu như đều là đàn ông con trai, còn là một đám không có bằng cấp và tố chất không ra sao nữa, người có vợ rồi thì còn ý tứ chút, nhưng những anh chàng chưa vợ thì rất quá quắt, sau khi tự cho là quen thuộc với cô nàng rồi thì bắt đầu ăn nói thả cửa, hễ vui vẻ là còn thích vỗ vai người ta, cũng chỉ là thói quen tiện tay thôi chứ không suy nghĩ gì. Gặp phải một cô gái mạnh mẽ chút chắc đã ăn luôn cái tát, người như Hạ Phỉ rõ ràng rất ghét nhưng không tiện nói ngay mặt, xoay người sang chỗ khác lén khóc, Trưởng phòng Hàn từng gặp vài lần, tìm cô nói chuyện, cô mới kể việc này ra, Trưởng phòng Hàn đã nhắc nhở ngầm ở hội nghị các phòng ban về việc phải chú ý đúng mực với nữ đồng nghiệp, bộ kỹ thuật chỉ có mình Hạ Phỉ là nữ, mọi người thoáng cái đã hiểu rõ, sau đó thì tự động giữ khoảng cách với cô.

Nhưng như vậy vẫn chưa được, có một lần, bọn Trần An Tu đều là đàn ông tụ lại một chỗ rảnh rỗi là bắt đầu trêu đùa nhau, thấy cô vào cửa, xét cô chưa có chồng, lại rất ghét những việc ấy liền tự bảo nhau ngừng, ai biết cô trở lại phòng làm việc riêng liền khóc hu hu, Trần An Tu được coi là người thân nhất với cô trong phòng bị mọi người phái đi an ủi. Lúc đó Trần An Tu chỉ nghĩ tâm tư con gái tinh tế cũng không tệ, nhưng vị này cũng quá nhạy cảm rồi đi.

Có khoảng thời gian, Trần An Tu có thể cảm nhận được Hạ Phỉ có chút tình cảm với y, thường mượn cớ tìm y nói chuyện và giúp đỡ, còn lấy danh nghĩa cảm ơn mua cho Tấn Tấn một bộ đồ len, tuy rằng sau đấy Tấn Tấn không chịu mặc lần nào. Nhưng cũng chỉ thế thôi. Đợt mùa đông năm ngoái, nghe người ta nói, cô và một nam đội trưởng của bộ phận tiêu thụ ra ngoài thuê phòng sống chung. Có lần Trần An Tu đi dạo phố cùng mẹ tình cờ gặp Hạ Phỉ, mẹ Trần gừng càng già càng cay, một lần gặp đã nói chính xác, cô gái này tính tình quá nóng nảy. Trần An Tu vốn không có ý tứ gì, chuyện sau đó y cũng không để ý lắm, nhưng lúc sắp nghỉ Tết, Hạ Phỉ chủ động tìm y nói chuyện một lần, nói nếu y chịu kết hôn rồi sẽ giao Tấn Tấn cho người khác nuôi thì họ còn cơ hội vãn hồi. Cuối cùng coi như cũng được dạy dỗ, Trần An Tu không giơ chân tại chỗ, nhưng kể từ đó trở đi, y cũng đối xử với cô gái này giống những người khác, có thể tránh bao xa thì tránh bấy xa. Cho nên lần trước Chu Viễn đề nghị bảo Hạ Phỉ giúp sửa báo cáo, Trần An Tu căn bản chẳng thèm cân nhắc.

Những người khác thấy Hạ Phỉ ở đây đều nhìn nhau một cái, hiển nhiên cũng thấy lạ như Trần An Tu, người vốn không hòa đồng lại xuất hiện bên bàn cơm của họ, nhưng dù sao cũng là đồng nghiệp gặp nhau hàng ngày, mặt mũi cơ bản cũng phải ra vẻ tí chút gọi là có, Trần An Tu bế Tấn Tấn ngồi ở chỗ cách Hạ Phỉ xa nhất, đơn giản nói vài câu đối đáp coi như thuận lợi quá, lúc thấy Hạ Phỉ muốn nói chen vào, y mượn cớ mang Tấn Tấn đi khám họng rồi đi mất.

Tấn Tấn có đau họng thật không, người làm ba như Trần An Tu vẫn có thể nhận ra một chút, phế quản Tấn Tấn vốn đã mẫn cảm, nhưng qua mấy năm cẩn thận điều trị, căn bản đã khỏi hẳn rồi, bác sĩ cũng nói không sao nữa nhưng người trong nhà vẫn cẩn thận chú ý, vẫn cố gắng hết sức giúp bé cách xa khói bụi các thứ gây kích thích nhất có thể.

Nhưng mùa xuân là mùa khô hanh. Trên đường về nhà, Trần An Tu mua một ít lê quả nhỏ, mình thon, rồi mua thêm con cá nheo, ở nhà vẫn còn nửa quả bí đao, lần này đúng lúc nấu canh cá nheo hầm bí đao, thông miệng hạ sốt.

“Cụ ba.” Đi ra từ chỗ quẹo đằng trước là một ông lão đi khập khiễng, một tay cầm ô, một tay xách túi hành lý, Trần An Tu vừa cảm thấy bóng lưng quen mắt, Tấn Tấn đã hô lên.

“Ông ba.” Là ông lão Giang Tân Bảo – người ở thôn Trần An Tu ngày trước, Trần gia thôn ngoại trừ 80% họ Trần ra thì còn một số người họ khác, ông lão này chính là người họ Giang chỉ có 4,5 hộ trong thôn.

“Ông ba, sao trời mưa mà ông cũng xuống núi, có gì muốn mua thì cứ bảo ba mẹ cháu lúc xuống mua giúp là được.” Trần An Tu dẫn ông lão về nhà, phòng y và Tấn Tấn đang ở ngay tại tầng một, một căn phòng nhỏ hơn 20 mét vuông, một chiếc giường đôi, một cái ti vi, mấy thứ đồ đáng tiền chỉ có chiếc tủ lạnh và máy vi tính kia.

“Trời mưa trong quán cũng không có người, gia vị không đủ nên ta xuống mua một chút.” Ông lão năm nay hơn sáu mươi, mở một tiệm cơm nhỏ ở đầu thôn, cũng sắp được ba mươi năm rồi, tay nghề là được tổ truyền lại, những món ăn bình thường, dược thiện bổ dưỡng đều làm được, món ăn tứ lý bát hương (**) cũng biết, làm ăn cũng ổn, chỉ là lúc 10 tuổi lên núi nhặt củi gặp phải sói nên bị què, trên mặt cũng để lại một vết sẹo, tuy điều kiện trong nhà cũng ổn, nhưng cũng mãi mới cưới được vợ, đó là một người phụ nữ từ nơi khác đến, ở với ông được một hai năm thì bỏ trốn với sai vặt trong quán. Kể từ đó, ông liền ở một mình tới tận bây giờ, nhà Trần An Tu với nhà ông là hàng xóm nhiều năm, có thể giúp đỡ nhau được thì vẫn làm.

(**) tứ lý bát hương: lý = dặm, hương = thôn quê, tứ lý bát hương tức là các vùng quê, ở đây chỉ các món thôn quê dân dã ông đều biết làm.

Ông lão này đối xử với Trần An Tu cũng tốt, thuở bé người lớn nhà Trần An Tu đều bề bộn nhiều việc, từ 7,8 tuổi y đã bắt đầu tan học là liền phụ trách đón em trai em gái từ nhà trẻ về, sau đó nhóm lửa làm cơm, khi đó người mới chỉ cao hơn cái bàn bếp trong nhà một chút, bó củi chính là những chạc cây ngô thân cây mạch, ban đầu còn không nhóm được lửa, khói mù mịt xông chảy nước mắt, món trứng tráng hành đầu tiên trong đời Trần An Tu là do ông lão này tự tay dạy ra, sau đó cũng tốt hơn rất nhiều.

“Không phải trong quán có một sai vặt sao?” Trần An Tu ngâm cá nheo trong nước nóng một lát, như vậy cá hầm ra cũng không bị nhiều mỡ.

“Năm ngoái hắn kiếm được đối tượng, hai người đang hòa hảo, cả ngày như chìm trong hũ mật, gần đây trong quán không bận, ta liền cho hắn nghỉ hai hôm.”

“Tấn Tấn, lấy dép bông của ba ở dưới giường ra đây.”

“Vâng.”

“Ông ba, hôm nay cháu nghỉ làm, ông ở đây ăn cơm đi, cơm nước xong cháu đưa ông ra xe bus, giầy ông ướt hết rồi, ông đi của cháu trước, đợi làm xong cơm rồi, cháu để chỗ bếp lò sấy khô cho.”

“Đừng phiền phức thế, Tráng Tráng, sáng nay ăn cơm muộn, giờ vẫn chưa đói.”

“Ông ba khách sáo với cháu làm gì, cũng không phải nhà người khác, ông ba nếu mệt cứ lên giường nằm nghỉ, nếu không ra xem TV cùng Tấn Tấn cũng được, cháu ra ngoài nhóm lò xào rau, một lát là xong ngay.”

“Ấy Tráng Tráng, cháu đừng làm nhiều món. Chỉ có ba người chúng ta, ta thấy hai món là được.” Giang Tân Bảo gật đầu cười, nhoáng cái đã sắp ba mươi năm rồi, khi ấy đứa trẻ này còn là một đứa con nít, không cảm thấy gì, giờ lớn rồi, còn làm ba ba nữa.

“Vâng, cháu biết rồi. Ông ba cũng nếm thử xem tay nghề cháu có tốt hơn không?”

“Cụ ba, giầy này.” Trừ lúc ở với Trần An Tu, Tấn Tấn luôn là một đứa trẻ ngoan lễ phép hiểu chuyện.

Trong viện có gian nhà phía Đông, ban đầu có đặt mấy thứ linh tinh như giường hỏng ván, gạch ngói các loại, Trần An Tu đã thu dọn, mua một bếp lò than và một ít than để ở bên trong, bình thường ở nhà có thể xào một món, người thuê nhà tầng trên phần lớn là nữ sinh viên đại học gần đây, cô của y nói con gái thích sạch sẽ, thà tiền thuê rẻ một chút cũng thích cho con gái thuê hơn, tầng 3 có hai gian phòng đều là nam thuê, nhưng họ làm cơm đều dùng lò vi ba, thi thoảng có người tới dùng nhờ bếp lò, Trần An Tu cũng không tính toán mấy, tình cảm giữa đôi bên cũng không tính là sâu đậm, nhưng cùng ở trong một cái viện vẫn được.

Trần An Tu nấu cơm, nhóm lò hầm cá, bí đao cắt thành miếng chuẩn bị sẵn, lại mua thêm chút nước xốt và mấy quả dưa chuột, bất kể cổ họng Tấn Tấn có đau thật không thì ăn rau trộn dưa chuột mộc nhĩ, thêm chút dấm mới luôn có lợi.

Thịt cá nheo tươi mới, món ăn hầm ra, có rất nhiều thịt cá dừ nhuyễn trong bát canh, nước canh vừa thơm vừa sếnh, múc một thìa tưới vào bát cơm, ăn mềm mềm, chỉ ăn cơm không thôi cũng thấy thơm. Già trẻ đều ăn được.

Buổi chiều Tấn Tấn chơi game, Trần An Tu xách đồ đưa ông lão ra bến xe bus, nhìn ông ngồi lên xe mới quay về, trên đường gọi điện cho mẹ y, bảo bà xuống ở với Tấn Tấn mấy hôm, mẹ Trần giờ đã về hưu rồi, ở nhà cũng rảnh rỗi. Mẹ Trần nghe con trai nói rõ nguyên nhân rồi liền bảo sáng mai sẽ tới. Chuyện trong nhà coi như đã giải quyết xong. Tới lúc buổi tối Trần An Tu thu dọn đồ đạc, nói tới việc này với Tấn Tấn, thằng bé không ừ hử tiếng nào, lúc ngủ thì trùm chăn kín mít như thể hờn dỗi, cuộn mình bên tường, Trần An Tu sờ vào chăn, bé vặn vẹo uốn éo không cho chạm.

“Coi như hưởng cuộc sống lúc về già sớm đi.” Sau khi làm việc năm ngày bên cạnh Chương Thời Niên, y tự an ủi mình như vậy, Chương tiên sinh này thích yên tĩnh, cuộc sống rất quy luật.

Cứ bảy giờ sáng chắc chắn sẽ dậy, khoảng tầm bảy rưỡi, trong khách sạn sẽ có người đưa báo chí các loại tới, thời gian đọc báo mất khoảng nửa tiếng, sau đó chính là bữa sáng, lúc 9h, hắn nhất định sẽ xử lý văn kiện tài liệu trong phòng sách, 11h30 trưa thì ăn cơm trưa, 1h chiều hắn sẽ nghỉ trưa, sau 2h chiều sẽ dậy, phần lớn sẽ ở phòng khách đọc vài cuốn sách, 6h ăn cơm tối, ăn cơm xong hắn sẽ tản bộ cạnh biển, sau đó sẽ xem TV chừng một tiếng, căn bản là kênh tin tức, lúc 9h tối, tiếp tục về phòng khách xử lý công chuyện, có đôi khi nói qua điện thoại, thỉnh thoảng cũng sẽ chat voice, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, đúng 11h tối hắn sẽ trở về phòng ngủ, trong năm ngày này ngoại trừ chiều hôm thứ hai, Trần An Tu cùng đi một chuyến ra ngoài bến tàu dầu thô Lục Đảo thì những còn lại đã trải qua như thế đây, cuộc sống này giống nghỉ ngơi ở điểm nào.

Ngoại trừ quá mức buồn chán ra, Trần An Tu cũng coi như miễn cưỡng có thể tiếp thu cuộc sống về nhà như vậy, ngày trôi qua bình thản yên lặng, cuộc sống có quy luật làm tất cả mọi người trầm tĩnh lại, nhưng trong sự yên lặng luôn mang theo một chút quai quái, y nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy có khả năng là do người ở bên cạnh này không đúng. Loại cuộc sống sớm tối dậy cùng nhau, mặt trời lặn thì nghỉ, gắn bó liền kề thế này đáng lẽ ra phải là vợ chồng mới đúng, đổi thành hai người đàn ông xa lạ, luôn luôn thiếu cái gì đó.

Hết chương 6

(1) đao tước diện: tên một loại mì, sở dĩ được gọi là đao tước diện là bởi lúc làm sợi mì, hình dạng của sợi mì sẽ dẹt và có hình giống mũi dao mỏng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play