Đám Tưởng Hiên ở lại dùng cơm trưa còn mua không ít đặc sản vùng núi, mãi đến hơn ba giờ chiều mới đi, thấy chiếc xe của Quý Quân Hằng đang đỗ bên ngoài, có người đi cùng huýt sáo chỉ vào biểu tượng bốn vòng tròn, nói, “S8 (*) à, kiểu gì cũng phải 200 vạn đi, đúng là nhiều tiền.”
(*) Audi S8: 200 vạn tệ ~ 6,9 tỷ VND, ở nước mình cũng tầm tiền đó.
Tưởng Hiên mỉm cười không nói gì, xe là của người nhà họ Quý.
Trần An Tu đuổi theo sau, tay cầm một chiếc túi bóng đưa cho hắn, bảo, “Đây là trứng vịt muối, nhà chỉ làm ít thôi nên cũng không bán, cậu đem về cho dì Phạm với chú Tưởng đi.” Năm ngoái, Tưởng Hiên và Lâm Mai Tử từng đến nhà y một lần, năm sau y cũng đến nhà Tưởng Hiên một lần, một thời gian không gặp, chú Tưởng có vẻ nhiệt tình hơn nhiều, vừa nói chuyện phiếm với y, còn luôn miệng dặn y sau này nên thường đến chơi. Trước đây ông cũng không phải người lạnh nhạt, chỉ có điều tuổi tác kinh nghiệm khác nhau, nên hai người không có được mấy đề tài chung.
“Được, thế thì tớ không khách sáo nữa, gần đây mẹ tớ đang chán ăn, đồ cậu làm chắc chắn không chê vào đâu được rồi. Trước kia, tớ cũng không biết tay nghề bếp núc của cậu tốt vậy đấy.”
“Việc gì làm nhiều thì cũng sẽ tốt thôi, sau này có rỗi thì hay đến đây một chút.”
“Ừ, Quý Quân Hằng đâu? Ở lại đây à?” Tưởng Hiên nhìn ra đằng sau không thấy người kia đi ra.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT