Quán cơm nhỏ của ông ba Giang đã mở được hơn 30 năm nhưng vẫn chưa có cái tên chính thức, bởi vì ở phía Nam con đường này nên người trên thị trấn thường gọi nó là quán phía Nam, dù bây giờ con đường đã được mở rộng, kéo dài về phía Nam, lại xây thêm rất nhiều cửa hàng đủ loại đủ kiểu, quán cơm cũng có, nhưng cứ nói tới quán phía Nam là mọi người lại nghĩ ngay tới quán ấy.
Đằng trước quán cơm là một khoảnh sân rộng, dựng hàng rào lên tạm coi như ngăn cách với đường cái, căn nhà làm quán cơm chắc được xây lại vào chừng 10 năm trước, lúc đó thịnh hành xây nhà rộng, khi đó vẫn còn ít người xây nhà, loại nhà rộng như thế đã là căn nhà rất tốt rồi, nghe tên là biết, loại nhà này rộng, giống như kiểu nhà cũ của Trần An Tu, chiều dài tường ngoài thường là 4,5 mét, loại nhà rộng này ít nhất cũng phải 7,8 mét. Diện tích nhà rộng, bước vào cũng có cảm giác rất thông thoáng. Quán cơm có diện tích nhà ba gian, hai bên đều ngăn ra ba gian nhỏ, ở giữa chừa lại một gian chính, bày gọn gàng chừng 10 cái bàn, có bàn bốn người, cũng có bàn hai người, quầy hàng đối diện cửa được lấy làm nơi thu tiền, đằng sau giá đặt các loại rượu, đồ uống, cũng có thuốc lá nữa.
Trong quán cơm trừ ông ba Giang ra thì còn có ba người, một là đầu bếp tên Chu Hải, hơn 40 tuổi, người không cao, có bụng bia, da rất đen, nghe nói quê bác ta bên Tây Bắc, cụ thể nơi nào thì Trần An Tu cũng không rõ lắm, bác ta ở rể nhà họ Trương gần đó đã được nhiều năm, bây giờ hai người con gái đều lớn; một là cậu thanh niên tên Tôn Hiểu, chừng 20 tuổi, công việc chính là bưng bê, thu tiền, còn một người là vợ Chu Hải tên Trương Xuân Lệ, nhưng không phải cả ngày bác ấy đều ở đây, bác chỉ qua vào giờ cơm, chủ yếu phụ trách rửa bát, dọn rác, lúc thường ở nhà cũng không thiếu việc nhà nông để làm.
“Trước khi bỏ chân giò đã cạo sạch vào nồi nhất định phải dùng dây buộc lại, bằng không hầm ra rồi thịt sẽ bị vụn, không được dùng dao, xương cũng không được bỏ đi, phải cho vào cùng, như vậy hầm ra canh mới thơm…” Kể từ sau khi Trần An Tu tới, Giang Tân Bảo đã lập ngay một cái bếp nhỏ di động trong bếp, tự bắt tay vào dạy dỗ.
“À vầng…” Nói thật thì Trần An Tu không có hứng lắm, từ trước tới giờ y chưa hề nghĩ tới sẽ tiếp nhận quán cơm của ông ba Giang, nhưng thấy ông lão kiên trì như thế, y cũng không thể làm cụt hứng ông cụ được, thế là đành chăm chú nghe hết, còn cầm một cuốn sổ vừa nghe vừa ghi trông hết sức chuyên nghiệp.
Ông ba Giang rất hài lòng với thái độ biểu hiện bên ngoài của y, chỉ dặn rằng, “Đừng chỉ có ghi trong sổ, phải nhớ cả ở trong đầu nữa.”
Trần An Tu gõ vào huyệt Thái Dương, cười nói, “Ông ba, đã nhớ hết ở đây rồi, gia vị đã cho, ông sắp bật bếp, cháu chỉ còn chờ nếm thử chân giò ông hầm thôi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play