Lúc Trần An Tu một tuổi, có rất nhiều người không biết tới cái tên này, người của thôn Trần gia nhìn thấy y đều gọi là Tráng Tráng, khi đó ba Trần cũng vẫn chỉ là một thanh niên trẻ tuổi, ông kiếm được một việc, đó chính là đưa rau dưa lên viện điều dưỡng trên núi, mỗi sáng một lần.
Vì mẹ Trần phải tới trường dạy học, chuyện chăm sóc Tráng Tráng căn bản đều do ba Trần đảm nhiệm, lúc ba Trần đi đưa rau, dùng đòn gánh treo hai cái sọt mây, sọt đằng sau đựng các loại rau, dưa chuột, cà tím, cà chua, mướp, đậu đũa, mộc nhĩ mới hái từ ruộng nhà mình đầy tràn một sọt, sọt đằng trước đựng thằng con béo nhà ông và bình sữa, bên cạnh còn hai quả dưa hấu vỏ xanh.
Đi trên đường núi, đòn gánh lắc qua lắc lại như một cỗ kiệu, mỗi lần đều làm Tráng Tráng cười vang, ba Trần đùa y cười, cứ đi hai bước là lại cố ý rung hai cái.
“Tráng Tráng, nào, gọi ba ba, ba ba… Ba ba…”
Bàn tay nhỏ của Tráng Tráng vỗ lên vỏ dưa hấu, tiếng gọi vẫn còn ngọng ngịu, “Ba… ba… ba…”
Cứ như thế thôi ba Trần đã vui vô cùng, vừa cười vừa ra sức khen, “Bé ngoan ngoan, Tráng Tráng ngoan nhất.”
Chỗ viện điều dưỡng kia đối với người ngoài tuy gác cổng rất nghiêm, nhưng ba Trần ngày ngày tới nên bảo vệ ở cửa đều quen ông, cũng không làm khó nhiều, kiểm tra đơn giản liền cho ông vào, thi thoảng còn lấy hoa quả kẹo bánh ra trêu con ông.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play