Khi Khúc Tĩnh tới, cả nhà Trần An Tu đang ăn sáng, Mạo Mạo đã ăn xong, một mình ngồi ở ghế nhỏ của bé cầm quả dâu tây nhai nhóp nhép. Lục Giang Viễn lấy khăn nhỏ lau tay cho cu cậu, nghe Khúc Tĩnh truyền lời xong liền quay lại nói với Trần An Tu, "Chú qua đó cùng hai đứa".
Ngoại trừ một vài thời điểm hiếm hoi mất khống chế, ngày thường Trần An Tu đối với những người xung quanh rất ít khi biểu lộ cảm xúc tiêu cực. Chuyện phát sinh từ tối hôm qua đến giờ, hắn chỉ có lúc ở riêng với Chương Thời Niên mới để lộ ra tâm trạng sa sút cùng mờ mịt. Buổi sáng hôm nay thức dậy lại như không có việc gì, đã khôi phục thành một thanh niên tốt sức sống đủ mười phần. Nên khi nghe Lục Giang Viễn nói như vậy liền từ chối, “Không cần đâu ạ, chú Lục, chỉ là chút chuyện nhỏ, tự cháu có thể giải quyết được", hắn cười một cách thoải mái, bộ dáng rất tự tin.
Nhưng trong lòng hắn hiểu được, mới sáng sớm Khúc Tĩnh đã sang đây, nhất định là cùng chuyện tối qua có liên quan. Hôm qua Lục Giang Viễn ở trước mặt người Lục gia bảo vệ hắn như vậy, hắn đã thực cảm kích rồi, hiện tại hắn không muốn lại liên lụy đến người khác nữa. Nói như thế nào thì hắn cũng đâu phải đứa trẻ ba tuổi, gây họa còn nhờ cha mẹ phải ra mặt giải quyết, hắn đã là người trưởng thành, người trưởng thành nên phụ trách những chuyện mình đã làm.
Lâm Trường Ninh chỉ biết tối hôm qua An Tu cùng người khác đánh nhau, nhưng ông không rõ sao lại bị bẩm báo đến tai Quý gia nhanh như vậy, bối cảnh nhà họ đâu phải bất kỳ ai cũng có thể tiếp xúc được đâu. "Tráng Tráng, con tối hôm qua rốt cuộc là đánh ai?", ông chỉ nghe Lục Giang Viễn kể sơ qua, còn tưởng rằng sự tình không nghiêm trọng lắm chứ.
“Chỉ là hai người chẳng quen lắm, bất quá không có chuyện gì lớn, ba ba, ba đừng quá lo, lão gia tử bảo chúng con trở về, không nhất định là vì chuyện này đâu ạ”
Chương Thời Niên đặt đũa xuống lau lau tay nói,"Không liên quan đến chuyện của An Tu, là chuyện của cháu". Y làm cho Lục Phỉ Phỉ vỡ đầu chảy máu như vậy, Lục gia đâu dễ gì bỏ qua, y hỏi Khúc Tĩnh, “Hôm nay trong nhà có khách đến thăm sao?”
Khúc Tĩnh chỉ là người chấp hành mệnh lệnh, tình huống cụ thể như thế nào ông cũng chẳng rõ, liền theo tình hình thực tế nói, “Không có, chỉ có ông bà cụ ở nhà thôi”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play