Trong tấm ảnh, đứa bé mập mạp đầu tròn, cằm múp míp toàn thịt là thịt, tóc ngắn húi cua, trán còn để một chỏm, mặc bộ quần áo thể thao màu lam trông hết sức bình thường vào những năm ấy, khoanh tay đứng bên cạnh bà cụ, vừa nhếch miệng đã thấy thiếu hai cái răng cửa.
“Sao cậu lại mất hai cái răng?” Chương Thời Niên hỏi, thực ra bản thân vấn đề này chẳng có gì đáng để hỏi, trẻ con tuổi ấy đứa nào chả thiếu mất một hai cái răng.
Chuyện đã qua sắp hai mươi năm, đối với đoạn trải nghiệm thê thảm ấy, Trần An Tu không còn thấy cảm giác gì nữa, nhưng lúc đó, vết thương ấy vẫn rất nghiêm trọng đối với y. “Bị người ta nhổ mất.” Kể từ lúc ấy, y không còn bao giờ tin tưởng vào đồ ăn của người xa lạ nữa.
Lúc Trần An Tu nói ra răng bị người ta nhổ, nét mặt Chương Thời Niên trở nên tế nhị, “Lạ vậy, có còn nhớ là ai không?”
Trần An Tu cười ha ha, nói, “Tôi là người phóng khoáng.” Thực ra ý ấy dịch ra là, căn bản không nhớ được. Cố vắt óc nghĩ mãi, cuối cùng bổ sung thêm một câu, “Chỉ nhớ là một thằng nhóc thối trong một viện điều dưỡng, hắn ỷ tuổi hắn lớn hơn tôi chút nên mới bắt nạt tôi.” (lớn hơn chục tuổi lận còn gì J)
Ánh mắt Chương Thời Niên đảo trên mặt Trần An Tu, ý cười trong mắt không thể kiềm nén được, thật không ngờ được đứa bé mập mạp năm ấy sau khi lớn lên sẽ trở thành một chàng thanh niên cao ráo đẹp trai thế này. Trần An Tu nhỏ tuổi không nhớ rõ là chuyện bình thường, còn hắn lúc đó đã sắp 20, có một số việc nếu không gợi ra thì hắn cũng chẳng nhớ nổi. Đó chắc là chuyện lần cuối hắn theo ông cụ nhà hắn tới Lục Đảo nghỉ dưỡng.
Từ viện điều dưỡng đi lên mãi đỉnh núi cũng không có thôn xóm nào khác, cho nên bình thường vùng này rất thanh tĩnh. Khi đó, hắn thích mang theo máy nghe nhạc lên đỉnh núi, ngồi dưới tàng cây phong đọc sách, tầm mắt bao la, gió núi mùa hè dìu dịu, phía dưới bên trái cây phong có một sân bay, chỉ dùng vào lúc khẩn cấp, bình thường cũng không có máy bay ở đó. Buổi chiều sau khi tan học thường có mấy bé trai chơi bắn bi và đánh nguyên bảo (*). Lúc đó hình như hắn nhớ rõ cái tên này, chỉ dùng miếng giấy hình vuông ném tới ném lui. Dù sao hắn cũng không có thú vui gì, nhưng những đứa trẻ kia hôm nào cũng chơi rất vui, ban đầu hắn để ý tới bé mập kia, chính bởi rõ ràng thằng bé béo như thế mà chơi mọi thứ rất giỏi, động tác cực kỳ linh hoạt, thắng người khác khá nhiều miếng.
Quan sát lâu, hắn phát hiện mập kia có một thói quen nhỏ, chính là thường dùng lưỡi liếm hai cái răng cửa hàm trên, liếm thế nào mà hai cái răng cửa ấy lung lay, chuyện đó vốn cũng chẳng có gì, nhưng lúc đó có lẽ tuổi trẻ, thiếu kiên nhẫn, thấy bé mập ngày ngày liếm mãi, hắn ngứa mắt nên có một hôm, bé mập kia thắng người khác một đống bi, tất cả bọn trẻ đều không muốn chơi với nó nữa, giải tán xong là chạy hết, cuối cùng chỉ còn lại mỗi mình bé mập, hắn liền đi ra từ đằng sau cái cây.
“Này, qua đây, anh bảo em chuyện này.” Chương Thời Niên nhớ kỹ tình hình lúc đó bắt đầu như vậy.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT