Bà nội Trần ở trong bệnh viện ngày thứ hai, mấy bữa nay chủ yếu là ba mẹ Trần và Trần Kiến Hồng thay phiên nhau canh giữ chăm sóc bà. Lý Văn Thải ban ngày có qua đây hai lần, ban đêm bảo là phải trông coi Duệ Triết, chưa từng ở lại phụ giúp đêm nào. Trần Kiến Minh thì từ lần cãi cọ hôm đó đến giờ chưa thấy xuất hiện, nghe nói là gần đây tiết trời không tốt nên bị cảm, toàn thân đều khó chịu nên ở nhà.
Còn Trần Kiến Hạo và Sài Thu Hà phải ở nhà bận rộn thu dọn sửa chửa lại nhà, chỉ nhín được chút thời gian chạy tới. Phòng phía đông và nhà bếp bị đốt thành như vậy, trên tường phòng phía bắc cũng bị hun khói thành một mảng rộng đen thui. Hiện giờ đang là mùa đông, không thể tu sửa hoàn toàn được, nhưng cũng phải sơn phết lại chút đỉnh, chứ bằng cái bộ dạng này mà đón tết thì thực sự quá khó coi. Vật dụng ở phòng bếp phải mua mới toàn bộ, mấy thứ vụn vặt linh tinh nhưng cộng lại cũng tiêu tốn một khoản tiền không nhỏ. Hết thảy đều đổ lên đầu một nhà Trần Kiến Hạo vốn đang túng thiếu mà nói, chắc chắn là càng tồi tệ hơn, đúng là họa vô đơn chí.
Ba Trần cũng biết nhà em trai trước mắt đang gặp khó khăn, trước khi xuống núi đã cầm sổ tiết kiệm ra ngân hàng rút một vạn, kêu Trần An Tu đưa qua. Mẹ Trần biết chuyện này nhưng chẳng nói gì, kỳ thực có thể nói gì bây giờ. Dù thế nào thì Trần Kiến Hạo cũng là chú út, đâu thể trơ mắt nhìn chú ấy túng thiếu không thể đón năm mới được
Trần An Tu cầm một vạn của  ba Trần, hắn lại bỏ ra thêm năm nghìn, đồng thời đưa qua. “Một vạn này là của ba cháu, chú cứ cầm đi. Còn năm nghìn này là tiền lương thím ba ở chỗ cháu giúp một tay, cháy đưa trước thím dùng ạ”
Trần Kiến Hạo so với ba Trần nhỏ hơn ba tuổi, năm nay mới năm mươi hai. Hai tháng nay có quá nhiều chuyện xảy ra, nhìn người già đi hẳn. Ông ngồi trên ghế trước cửa gian nhà chính hút thuốc, ánh mắt đầy ưu sầu, móng tay cũng ố vàng đi, quanh năm lao động nên trên tay ông có rất nhiều vết chai. Ông cứ rít thuốc từng hơi từng hơi, mãi đến khi Trần An Tu gọi to một tiếng, ông mới hồi thần lại, qua quýt lau mặt nói, "Để con chê cười chú ba rồi". Lúc ở bệnh viện bày ra dáng vẻ cường ngạnh, cãi nhau với Trần Kiến Minh là một chuyện, trở về nhìn ngôi nhà bị đốt thành như vậy, trong lòng phát sầu lại là một chuyện khác.
"Có gì mà chê cười ạ, chú ba, nhà ai mà không có lúc gặp phải chuyện xui xẻo, người không sao là tốt rồi ạ". May mắn là nhà chú ba bởi vì mùa đông nên đốt bếp lò sưởi ấm, không dùng bếp gas, nếu mà hỏa hoạn dẫn tới khí gas phát nổ, hậu quả không chỉ thế này đâu
Trần Kiến Hạo dụi tắt điếu thuốc nói, "Hồi trước còn cho rằng con là một đứa trẻ chưa lớn, giờ đã biết nói đạo lý với chú ba". Ông thở dài nói tiếp, "Con so với Thiên Ý hiểu chuyện hơn nhiều, ba con so vói chú cũng có phúc hơn nhiều". Ông gọi điện thoại kể lại sự tình trong nhà cho Thiên Ý, kêu nó vào bệnh viện nhìn bà nội. Thiên Ý bên kia nóng nảy nói cuối năm công việc bận rộn, bà nội không có gì đáng lo thì thôi, nó xin nghỉ rất phiền phức. Còn nói sau này đừng đem những chuyện lông gà vỏ tỏi trong nhà gọi đến làm phiền nó, ảnh hưởng đến công tác của nó

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play