Bởi vì Duệ Triết bị thương, chuyện của Trần Thiên Tề và Lưu Tuyết tạm thời bỏ qua, nhà họ Trần trên núi rốt cuộc cũng đã yên tĩnh lại. Có điều mọi người không dám nói tình hình Duệ Triết cho bà nội Trần nghe, bà vốn cực kỳ thương đứa chắt này, thân thể hiện giờ lại không tốt, nếu để cho bà biết bé bị thương, sợ bị hù dọa tình trạng càng thêm xấu, vậy mới gọi là phiền toái thật sự.
Chung quy nhà Trần Kiến Minh cũng ít khi lên núi, cho nên mấy ngày nay bà nội Trần không gặp được Duệ Triết cũng chẳng sinh lòng nghi ngờ, sự việc cứ như vậy thuận lợi giấu diếm xuống. Chỉ là bà cụ hướng Trần Kiến Hồng cũng đã từng nhắc qua hai lần, "Mẹ bị bệnh mấy ngày nay, sao một nhà anh cả con chẳng ai tới vậy, thực sự càng ngày càng có tiền đồ mà, ngay cả mẹ già và bà nội cũng quên sạch sẽ", tuy có thiên vị, nhưng trong lòng vẫn bất mãn.
Trần Kiến Hồng vì nhà họ có biện bạch vài câu, bất quá cũng chỉ qua loa có lệ thôi. Duệ Triết đúng là bị thương, nhưng bà cụ cũng đâu phải mới bị bệnh ngày hôm nay, đâu phải không rút ra được nữa ngày để chạy lên thăm một chút đâu? Từ nội thành lên núi, chỉ mất hai tiếng là đủ đi đi về về, chẳng nhẽ vội vàng đến nỗi hai giờ cũng không có? Cháu nội đích tôn thì quý báu, mẹ già thì mặc kệ ư? Vào lúc này có thể nhìn ra đứa nào có lòng thơm thảo. 
Trần An Tu vốn dĩ đối với chuyện Lưu Tuyết không để trong lòng, hiện giờ nếu sự tình đã kết thúc, Duệ Triết lại không đáng ngại, hắn liền đem lo lắng sốt ruột hoàn toàn ném ra sau ót.
Ngày Tần Minh Tuấn kết hôn, hắn đi cùng lão gia tử, ngoài ra còn có Quý Quân Hằng đặc biệt chạy từ Bắc Kinh tới.
Hôn lễ được tổ chức ở cạnh bờ biển, trong một khách sạn sang trọng mà quy định chỉ có thành viên mới được vào. Ở đây bàn về quy mô hiển nhiên vẫn kém hơn Quân Nhã, tổng cộng chỉ có năm mươi gian phòng khách, nhưng bàn về độ xa hoa bên trong thì chẳng thua Quân Nhã tí nào, thậm chí có một số công trình tư nhân so ra còn tốt hơn nữa. Chung quy nơi này chỉ dành riêng cho nhóm người có tiền thôi. Xem ra hôm nay được bao toàn bộ để làm tiệc cưới, vào cửa có bảo an kiểm tra thiệp mời rồi mới cho qua.
Thời điểm Trần An Tu mới bắt đầu tìm việc làm có nhắm vào nơi đây, nên đối với khách sạn này cũng hiểu biết được đôi chút. Có điều nộp hồ sơ vào giống như chìm xuống đáy biển chẳng thấy tăm hơi, hắn cũng nhanh chóng đem nơi này quên sạch sẽ. Thẳng đến khi lái xe vào bên trong, nhìn thấy logo của khách sạn, hắn mới chợt nhớ tới trên tivi có từng giới thiệu qua khách sạn này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play