Năm nay Lục gia bên kia xảy ra nhiều chuyện như vậy, Lục Á Á đến giờ sống chết chưa biết, Lục Triển Triển tha hương đất khách quê người, trung thu này cảm giác thật vắng vẻ buồn hơn rất nhiều. Có lẽ đoán được Lục Giang Viễn sẽ không về Bắc Kinh, nên Lục gia kêu Lục Phỉ Phỉ tới Lục đảo một chuyến. Lục Phỉ Phỉ là con thứ của Lục Hành Viễn, hắn ta lớn hơn Lục Á Á một chút, hiện tại đã bắt đầu vào giới chính trị, sự nghiệp coi như cũng có chút thành tựu. Lần này hắn ta tới chủ yếu là thăm hỏi Lục Giang Viễn, tiện đường gặp mặt Lục Duy Quân hiện giữ chức phó thị trưởng thành phố Lục đảo. Về phần Trần An Tu, có lẽ là quên mất, hoặc là lý do cá nhân gì đó, tóm lại không gặp mặt, cũng không liên lạc.
Đối với việc này Lục Giang Viễn cũng chẳng nói gì, trước đây hắn luôn hy vọng người trong nhà có thể chấp nhận An Tu, để cho An Tu nhận tổ quy tông, người một nhà sum vầy đoàn viên. Về sau suy nghĩ lại, phát triển theo hướng đó hoàn toàn là ý muốn của một mình hắn, cho nên hiện tại hắn càng có khuynh hướng thuận theo tự nhiên. Mọi việc đều có thể miễn cưỡng chịu đựng, chỉ có tình cảm là không thể được. Chẳng những tình yêu, mà còn những thân tình khác cũng nằm trong quy luật này. Lục gia đối với An Tu có mâu thuẫn, An Tu cũng đâu có tình cảm gì với Lục gia, nếu cố ép buộc hai bên tiếp cận nhau, chỉ được vẻ ngoài tốt đẹp mà thôi. Cần gì chứ, ai nấy đều sẽ không thoải mái.
Đã mấy ngày chưa gặp hai đứa cháu, Lục Giang Viễn trong lòng rất nhớ, lúc ở nội thành còn đi mua quà cho bọn nhỏ. Chạy về chưa đến nhà thì gặp một đám con nít đang đi trên đường, hắn thấy vậy thôi không lấy quà ra đưa ngay lúc đó.
Lúc này Lâm Hải Song đang dẫn đầu đám nhóc, mua quà vặt vừa đi vừa ăn. Tấn Tấn nhận biết được xe của Lục Giang Viễn, cho nên khi xe vừa dừng lại, liền ôm Mạo Mạo béo chạy lên đằng trước, “Ông Lục”
Lục Giang Viễn mở cửa xuống xe, “Tấn Tấn, đến đây lúc nào vậy, đến cùng ba ba con sao?”
Tấn Tấn đi lên nâng mông Mạo Mạo lên một cái, “Buổi sáng vừa tới ạ, ba ba đang tán gẫu với ông cậu út ở nhà cụ ngoại ạ”
Lục Giang Viễn bế Mạo Mạo lên, trêu bé nói, “Mạo Mạo ăn cơm chưa, cái bụng sao tròn vo thế này?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play