Tờ mờ sáng hôm sau, Lâm Trường Ninh say rượu tỉnh lại, đầu đau như búa bổ, tay xoa xoa huyệt thái dương, mắt vừa mở liền nhìn thấy gương mặt phóng đại của Lục Giang Viễn đang nằm gối đầu bên cạnh mình. Người nọ quần áo chẳng thèm đổi, nằm nghiêng, cánh tay còn khoác lên ngang hông y, vành mắt đen thui, sắc mặt có chút hốc hác. Hồi tưởng lại tối hôm qua, ký ức còn lưu lại trong đầu y dừng tại thời khắc Lục Giang Viễn ôm y liên tục nói xin lỗi, lúc sau y lại mơ hồ, lại ngủ thiếp đi.
Lúc này tỉnh táo lại, Lâm Trường Ninh không khỏi hoài nghi tối qua mình chỉ là nằm mơ, Lục Giang Viễn người đàn ông này, y đã nhận thức hơn ba mươi năm, cũng hiểu rất rõ con người hắn. Cho dù hắn làm sai, thà rằng dùng hành động thực tế bù đắp lại lỗi lầm, chứ chưa bao giờ chịu mở miệng nói câu xin lỗi.
Huyệt thái dương của y được một đôi tay khác xoa xoa nhẹ nhàng mà có lực.
"Sao không ngủ thêm chút nữa đi, còn sớm mà", đau đầu thoáng giảm bớt, Lâm Trường Ninh nhắm mắt lại hỏi.
"Tỉnh dậy liền ngủ lại hết được", từ nhỏ đã được cha dạy dỗ, khiến cho Lục Giang Viễn đã dưỡng thành thói quen không ngủ nướng. Sau lại quanh năm đều ngủ một mình, nên hắn đối với giường cũng chẳng có gì quyến luyến quá nhiều, trừ khi mệt mỏi quá độ mới có thể ngủ nhiều thêm một chút. Nói chung, nếu lúc làm việc và nghỉ ngơi bình thường, hắn thức dậy vào một giờ cố định, và việc đầu tiên là rời khỏi giường.
"Chị Lâm pha nước mật ong mang đến, anh để dành một cốc cho em nè, uống đi cho tốt".
"Tôi tự mình uống được rồi".

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play