Thực ra Trần An Tu đi vào lúc này cũng không tính là sớm, bởi vì trước đó Lục Giang Viễn đã ăn không ít đòn. Ông cụ là một người thích thể diện, cho dù có giận tới đâu cũng không thể cho người ngoài biết mà đồn đại được. Lục Giang Viễn cũng kiên cường, mày cũng không thèm nhăn. Cho nên lúc vừa vào, Trần An Tu còn tưởng chuyện mới chỉ bắt đầu, còn thấy may vì Mạo Mạo tỉnh lại đúng lúc nên họ mới kịp qua đây, có điều y nhanh chóng nhận ra trên mu bàn tay của cậu út y có một vết đỏ au to cỡ một ngón tay và đang bắt đầu sưng lên.
Nhưng nhìn hai ông bà cụ ngồi trên kháng, một người tức đến run cả người, còn một người mắt đã bắt đầu đo đỏ, Trần An Tu chỉ có thể giả vờ như không nhìn thấy sự thảm hại của hai ông bố, miễn cưỡng trưng khuôn mặt tươi cười ra, bế Mạo Mạo lên đặt vào giữa hai ông bà cụ, “Bà ngoại, ông ngoại, buổi trưa Mạo Mạo không ăn cơm, bây giờ đang đói bụng, trong nhà còn cái gì ăn được không ạ?”
Người già đều chiều con cháu, bà cụ chùi khóe mắt rồi tuột xuống kháng ngay, “Có trứng gà, thịt, bánh kem đấy. Mạo Mạo có muốn uống sữa không, để cụ ra siêu thị mua cho, Mạo Mạo muốn uống vị gì nào?”
Trần An Tu vội vàng cản người lại, “Không cần đâu bà, sữa bột con có mang theo mà, để lát nữa con pha cho nó. Nhưng cũng không thể để nó uống mỗi sữa bột được, nếu bà có thịt thì để cháu làm bát cháo thịt vậy, có điều anh Tư với Tấn Tấn còn ngủ ở bên kia…”
Bà cụ hiểu ý của y, “Bà biết rồi, cháu cứ đi đi, để Mạo Mạo lại đây là được.”
Trần An Tu dường như không cảm thấy bầu không khí khẩn trương trong căn phòng này, vuốt cái đầu lơ thơ tóc của Mạo Mạo, nhẹ nhàng dỗ dành cu cậu, “Mạo Mạo ở đây ngoan nhé, nghe lời cụ bà cụ ông nghe chưa, để ba đi pha sữa cho con uống.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT