Trần An Tu không ngờ Chương Thời Niên lại hỏi vậy, lúc y dẫn chú tư đến nhà, cổng đang bị khóa, y tưởng trong nhà không có ai nên lúc nói chuyện cũng không chú ý lắm. Nếu Chương Thời Niên cứ một mực ở bên trong, việc nghe thấy cũng là chuyện rất bình thường.
“Anh nhớ là em từng nói rằng em chủ động xin xuất ngũ.”
Trần An Tu dường như không nghe thấy, vẫn cúi đầu cầm xấp tiền nhấp nhấp.
Chương Thời Niên cũng không giục y.
Tiền mới lắm, tiếng sột soạt khi đếm tiền vang lên trong phòng một lúc, đếm xong lần một, khi đếm đến lần thứ hai, Trần An Tu rốt cuộc cũng ngẩng đầu. Ánh mắt Chương Thời Niên vẫn ôn hòa, không có gì thay đổi so với trước đó, cảm giác nôn nóng và hoảng loạn vừa dấy lên trong lòng y cũng nhanh chóng im lặng trở lại, “Đúng là tôi chủ động xin xuất ngủ, có điều trước đó đã xảy ra một vài việc, tôi không thích hợp để ở lại quân đội nữa.”
“Nếu em không muốn nói thì không cần gượng ép mình.”
Trần An Tu quen thói nhếch môi, nhưng ý cười trong mắt đã nhạt đi rất nhiều, “Chuyện của tôi thực ra cũng không có gì là không thể nói, có điều cũng chẳng có gì để nói. Nhiệm vụ của chúng tôi có khi lại chứa tính nguy hiểm, mà lần cuối cùng tôi đi, mấy người đồng đội đều hy sinh cả, sau đó thì tôi có vấn đề về tâm lý nên chủ động yêu cầu xin ra.” Tuy rằng đã có chuẩn bị về mặt tư tưởng từ trước về việc đồng đội hy sinh trên chiến trường là chuyện bình thường, nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy từng người sớm chiều ở chung với mình mất đi tính mạng, thậm chí ngay cả xác của họ cũng không thể mang về được, cái cảm giác tuyệt vọng và bất lực ấy, y thực sự không thể chịu được lần thứ hai, cho nên y chạy trốn, chạy về nhà, trốn vào lòng ba mẹ trước, sau thì đến Chương Thời Niên.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play