Khi đã có dòng lưu thông, nước đọng trong làng cũng rút rất nhanh. Những người vốn dĩ trốn trong nhà thấy mực nước rút dần đều bưng chậu, cầm chổi, quét nước trong nhà và trong sân ra ngoài, có thấy cá bị mắc kẹt họ cũng không còn lòng dạ nào mà bắt nữa. Có điều khi Chương Thời Niên và Trần An Tu nắm tay nhau đi trên đường vẫn nhận được không ít ánh mắt hiếu kỳ, nhất là cả người Trần An Tu còn ướt như chuột lột, vừa đi vừa có nước nhỏ giọt, trông rất chật vật.
Thấy họ sắp rẽ vào ngõ, không nhìn thấy người nữa, bí thư của thôn Trần Hiếu Lễ mới rút một điếu thuốc từ trong túi ra, kéo Trần Thiên Vũ sang một bên nói chuyện, “Thiên Vũ, cháu có nên đi theo xem không? Đừng để người kia đánh anh cháu.” Hắn thấy tư thế người kia có phần không ổn, nói thế nào An Tu cũng là người của thôn Trần gia, không thể để người ngoài bắt nạt được.
Việc này nối tiếp việc kia, sự việc phát triển quá nhanh, lúc này Trần Thiên Vũ cũng mới bình tĩnh lại được sau khi thấy anh hắn suýt thì xảy ra chuyện, nếu anh trai mà có chuyện gì, hắn lại là đồng lõa gạt ba mẹ, về nhà không bị lột da mới lạ, cũng may là không sao, “Chú, cho cháu điếu thuốc.” Hắn cần trấn tĩnh lại.
Trần Hiếu Lễ thấy vậy cũng biết hắn bị hoảng sợ không nhẹ. Khi sợi dây kia đứt đoạn kia vừa kéo lên, đừng nói đến Thiên Vũ, ngay cả ông cũng sợ, một người rành rành như vậy mà thoáng cái đã mất, ai mà chẳng sợ chứ. Ông rút điếu thuốc ra cho Thiên Vũ, thẳng thắn châm giúp hắn không kể vai vế.
Trần Thiên Vũ hút liền một hơi, bấy giờ mới cảm thấy trái tim trở về đúng vị trí vốn có của nó. Chuyện vừa rồi của anh cả làm hắn sợ suýt thì mất hồn mất vía. Có điều anh cả sẽ không bị đánh thật đấy chứ? Anh cả hắn cho dù có hơi sơ suất thật, nhưng cũng không thể nói bị đánh là đánh, vẫn còn người em trai là hắn cơ mà.
“Chú, cháu về nhà một chuyến đây.” Trần Thiên Vũ vỗ tay, vứt điếu thuốc đang hút dở xuống đất rồi giẫm cho tắt.
“Mau đi đi, mau đi đi.” Trần Hiếu Lễ còn đẩy hắn. Người đàn ông kia trông có vẻ không dễ chọc đâu, có điều ông không hiểu được, An Tu có muốn tìm một người vợ là nam đi chăng nữa thì vì sao không tìm người nào trông nho nhã ấy, còn người vợ này, trông mặt thì được đấy, nhưng có vẻ khó chèn ép lắm. Xem tình cảnh ngày hôm nay, An Tu ở nhà không chừng còn chịu khổ ấy chứ, gia đình này cũng khó mà ấm êm đây, đó chính là cái nhìn chung của rất nhiều người sau sự việc vừa rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play